Khi Lâm Ngọc Linh tỉnh lại, cảm giác choáng váng.
Đồ vật trước mắt đều không thể thấy rõ, chỉ có một hương thơm, lượn quanh ở đầu mũi, không khỏi đưa tay gãi mũi, sau đó mới mở mắt ra.
Ôi chao? Cô không phải đang cùng bọn Hà Thanh Nhàn uống rượu sao? Thế nào bây giờ trở lại trong nhà? Hơn nữa cái mùi hương dễ ngửi này, dường như là trên người Chu Hoàng Anh… Cô không khỏi liền nhíu lại cái mũi nhỏ ngửi một cái.
Cũng rất thích.
“Tỉnh?”
Trong bóng tối, người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất liền mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm mang theo một tia khàn khàn, ở ban đêm vắng vẻ có chút cực kỳ động lòng người.
Lâm Ngọc Linh không khỏi nuốt ngụm nước miếng, nhìn chăm chăm bóng lưng của anh một lúc quên trả lời, một lúc sau, mới phản ứng được, chính mình còn đang cùng anh tức giận mà! Không cô không thể bị sắc đẹp mê hoặc được.
“Em không nên sống ở chỗ này…” Nghĩ vậy, cô liền xoay người xuống giường.
“Nháo đủ chưa!” Người đàn ông lạnh giọng mắng: “Em vì sao không chịu nghe anh nói một chút? Hả?”
Nghe lời, nghe lời!
“Em cũng không phải con chó anh nuôi, có cảm xúc thì sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt của cô, trong lòng Chu Hoàng Anh kỳ thực đã mềm nhũn, nhưng vừa nghĩ đến cô gần đây cùng Tạ Miên tiếp xúc rất gần, vẫn luôn không nghe anh khuyến cáo, tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ gặp chuyện.
Chỉ đành phải nhãn tâm, quay đầu chỗ khác không có nhìn cô nữa.
Lâm Ngọc Linh trong lòng càng ủy khuất: “Là anh nói chỉ hôn một mình em, hiện tại lại…”
“Anh đã giải thích với em, anh không có, em tin tưởng anh, hay là Tạ Miên?” Anh cắt đứt lời của cô trong lòng tràn đầy khổ sở.
Hai người gặp gỡ cũng đã một thời gian, cô không tin bản thân, ngược lại đi tin Tạ Miên người vừa mới tiếp xúc không có mấy ngày, anh thật muốn hỏi cô cho tốt một chút, ở trong lòng cô, bất cứ người nào cũng quan trọng hơn anh!
Đừng nói là Chung Thành, tùy tùy tiện tiện một Tạ Miên, là có thế đem toàn bộ lòng tốt của anh đối với cô diệt hết!
Lâm Ngọc Linh nghe được câu này, cúi đầu thấp, thanh âm thật thấp: “Em đương nhiên là tin tưởng anh, thế nhưng vẫn sẽ là tức giận, vẫn sẽ là ủy khuất, lý trí và cảm xúc căn bản không phân được.
”
“Lúc không tin anh