Tiêu Thành Đạt biết cái tên này không kiềm chế được sẽ tự mình nói cho anh ta biết nên không thèm quan tâm đến tên này nữa, tiện tay cầm lên một quyển “Tam quốc chí”
đã có vài năm tuổi, sau đó vươn tay lật đến một trang nào đó, bắt đầu đọc sách một cách thích thú.
“Ôi má ơi, cậu còn có tâm tình ngồi đọc sách sao!” Lục Vương nhảy đến bên cạnh Tiêu Thành Đạt, giật quyển sách trên tay anh †a không cho đọc nữa: “Bạn tôi ơi, cậu nhìn tôi này”
“Nói.
” Mặt Tiêu Thành Đạt không hề thay đổi.
Được được được, tôi thực sự rất sợ hai cái mặt liệt của cậu và Chu Hoàng Anh.
Tôi đành nói cho cậu biết vậy, kết quả tính toán của tôi là cung mệnh của cậu và Chu Hoàng Anh đều thuộc cùng một loại, nhất định sẽ xảy ra thiệt hại cho nên cậu đừng đến gần anh ta, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến tình huống phải đổ máu, là đổ máu theo nghĩa đen đấy”
Trên thực tế.
Lục Vương đã xem mệnh cho Chu Hoàng Anh tổng cộng hai lần.
Mỗi một lần đều đổ máu.
Nói đến Lục Vương, Tiêu Thành Đạt không khỏi nhớ tới việc diễn ra cách đây rất lâu, anh chàng này đã tự nói rằng bản thân là con cháu của một gia đình Phong Thuỷ ở nơi của bọn họ, mỗi một nhiệm kỳ đều phải rời khỏi núi đi du lịch, điều thứ nhất là kiếm tiên để hỗ trợ gia đình, điều thứ hai là tuy rằng gia tộc lớn của bọn họ sống ẩn dật nhưng không thể chệch đường ray với thế giới, về cơ bản là phải gánh vác một sứ mệnh như vậy.
Tuy nhiên ở thời hiện đại không có mấy người tin vào những điều này, nhưng trong đó không có Tiêu Thành Đạt.
Tổ tiên của anh ta đã từng được giáo dục trong lĩnh vực này, vì vậy trong chiến tranh Thế giới thứ Hai, lúc đó rõ ràng phải chấp nhận kết cục thất bại thảm hại nhưng cuối cùng lại có thể tránh thoát trong gang tấc.
Tiêu Thành Đạt vẫn cảm thấy rất tin tưởng vào thuật bói toán thần kỳ này.
“Chính xác.
Tiêu Thành Đạt đáp “Đúng vậy, cô gái đó có thể tương khắc Chu Hoàng Anh, chẳng lẽ không thể tương khắc cậu sao? Tránh xa người ta một chút đi bạn tôi ơi, khoảng cách càng gần sẽ càng dễ dàng gặp chuyện không may”
“Không, cô ấy là người mà tôi đã nhận định, cô ấy sẽ trở thành người kế thừa của tôi”
“Chỉ dựa vào một vài âm thanh hỗn độn đó sao? Làm ơn đi bạn tôi ơi, giọng nói dễ nghe thì ở đâu mà chẳng có, chẳng lẽ trên thế giới thiếu người có giọng nói hay sao?
Cậu trêu chọc vào một Thiên Sát Cô Tinh* để làm chỉ, cậu cứ chờ xem, những người xung quanh cô ta nhất định sẽ vì cô ta mà…”
Trước khi lời nói của Lục Vương chấm dứt, ánh mắt lạnh lùng sâu như vực thảm của Tiêu Thành Đạt đã lia thẳng qua chỗ Lục Vương.
Tràn ngập hương vị âm u lạnh lẽo.
Hai vai của Lục Vương run lẩy bẩy: “Tôi biết cậu là người đạp lên máu tươi để chui ra khỏi cửa địa ngục, cậu không sợ chết nhưng cậu cũng phải nghĩ cho tôi chứ, thật vất vả mới có thể đi ra với cậu, muốn muốn thể hiện kỹ năng cho mọi người xem, kết quả cậu