Tiêu Thành Đạt nổi giận.
Nâng tay lên làm ra một động tác khác, xung quanh vang lên âm thanh nạp đạn trong nháy mắt: “Xin lỗi đi!”
Sở Nhược Phi xem thường cái màn này, lúc này phong thái của một quý bà có vẻ vô cùng sinh động rõ ràng: “Tôi cho cậu một trăm lá gan, cậu cũng không dám nổ súng!”
Tiêu Thành Đạt thật sự không dám ra lệnh băn, không phải bởi vì anh ta e ngại Sở Nhược Phi là người nhà họ Chu, mà là bởi vì Lâm Ngọc Linh đang đứng ngay bên cạnh mình, nếu để cho cô nhìn thấy bản thân mình khát máu đến mức chẳng nói lời nào đã tàn nhẫn ra lệnh nổ súng như thế, có khi sẽ khiến học trò nhỏ chưa nhìn nhiều sự đời bên cạnh mình sợ hãi “Nếu không dám nổ súng, hôm nay cậu nhất định phải phải nhận Tạ Miên làm học trò!” Sở Nhược Phi vừa nói vừa gọi điện thoại, gọi cho Tạ Miên bảo mau đến đây.
Lâm Ngọc Linh siết chặt hai tay thành nắm đấm, không phải cô phẫn nộ bởi vì hành động và thái độ của Sở Nhược Phi, cô phân nộ là bởi vì giờ phút này mình quá yếu đuối, chỉ có thể trơ mắt nhìn huấn luyện viên tức giận nhưng không thể làm gì được.
“Ö, bà già này ở đâu đến đây vậy?
Dám vênh váo trên địa bàn của tôi sao?”
Lúc này, một giọng nói ngả ngớn truyền tiến bên tai mọi người, anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng khá thoải mái, người mặc loại quần áo rất khó thể hiện ra tất cả điểm nhấn trên quần áo, nhưng khi anh ta mặc ở trên người lại khiến mọi người cảm thấy nó được tạo ra là để dành cho mình anh ta, vừa giản dị lại vừa cao quý.
Lục Vương.
Một tia sáng lóe lên trong mắt của Chu Hoàng Anh, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
“Lại đến lượt người nào đây?” Sở Nhược Phi nhìn Lục Vương đầy cảnh giác.
Tuy rằng Tiêu Thành Đạt thoạt nhìn khí thế trong trẻo có phần lạnh lùng độc đoán, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để biết là người không thích giao tiếp, không thích rắc rối phiền toái, đối phó người như này chỉ cần càn quấy là đủ rồi Nhưng người thanh niên mặc bộ âu phục màu trắng ở trước mắt này thì khác hoàn toàn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết trò càn quấy không có tác dụng.
Lục Vương lười biếng vươn vai: “Tôi chẳng phải là người nào cả, chỉ là người thừa kế tương lai của tập đoàn nhà họ Lục mà thôi, không phải bà cảm thấy nhà họ Tạ lợi hại lắm sao, vậy bà so sánh nhà họ Lục của tôi với nhà họ Tạ bên kia thấy ai giỏi hơn?”
“Nhà… Nhà họ Lục sao?” Sắc mặt của Sở Nhược Phí thay đổi.
“Tôi nói này bà già, tôi thấy bà là mẹ của Chu Hoàng Anh cho nên không muốn gây phiền phức cho bà, vì vậy bà nên cút ra ngoài một mình đi, nếu không ngày mai tôi sẽ để cho nhà họ Tạ và nhà họ Chu các người phá sản! Chu Hoàng Anh không có các người, anh ta vẫn là Chu Hoàng Anh, nhưng nếu các người không có thứ gì để dựa vào, chỉ sợ cũng không thể kiểm soát được Hoàng