Chu Hoàng Anh lúc lại đối với Lâm Ngọc Linh rất lạnh lùng, đột nhiên lại rất hòa hảo.
Trần Tuấn Anh tỏ vẻ trở tay không kịp, lại cảm thấy mình bị nhét đầy cẩu lương, làm sao có người ở bên cạnh đường giữa mênh mông vắng bóng xe lại nhắc nhở một người khác cẩn thận nhìn đường?
Đường này.
Nhằm mắt cũng có thể lái xe.
Còn sợ có người đụng vào sao?
Trần Tuấn Anh chính là buồn bực muốn chết, anh quyết định phải tìm bạn gái càng sớm càng tốt, nếu không một ngày nào đó anh ta sẽ bị nghẹt thở vì ăn quá nhiều cẩu lương mất.
“Bạn yêu quý, sao trời lại xanh, mây lại trắng như vậy.
” Đã lâu không gặp cô bạn thân của mình, Lâm Ngọc Linh đúng là rất nhớ cô ấy.
Hà Thanh Nhàn nhanh chóng đáp lại “Bởi vì anh yêu em sâu sắc, cũng nhớ em vô cùng.
”
Lâm Ngọc Linh bật cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền, khẽ cắn môi dưới, nụ cười vừa đáng yêu lại có chút ngượng ngùng, nhìn về phía Chu Hoàng Anh, nhìn thấy biếu tình này của cô, ánh mắt cũng tối đi vài phần.
“Sao cậu đến sớm vậy?”
“Tớ nghĩ, ngày mai đến cũng là đến, sao tớ không thể chạy đến sớm một chút cho.
nên liền đi tàu điện ngầm đến đây.
”
Hóa ra là như thế này, Lâm Ngọc Linh định hỏi thêm nhưng lại thôi, một tiếng cười lạnh đã truyền đến từ phía xa, cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Trần Tuấn Anh cùng Chu Hoàng Anh sóng vai nhau bước vào.
Anh ta đút hai tay vào túi, khinh khỉnh nói: “Tôi nói sáng mai đến đón cô, nhưng không biết người tốt, làm khó cô đúng không?”
“Có bệnh.
” Hà Thanh Nhàn cũng không quay đầu lại bèn nói.
“Con nhóc thối này, cô nói ai có bệnh, cô có tin tôi giết chết cô!”
“Đương nhiên là ai bị bệnh, ta sẽ người đó, sáng nay anh không có uống thuốc? Đồ đàn ông đáng chết.
”
“Con nhóc thối!”
“Trẻ con” Hà Thanh Nhàn cũng không để ý đến anh ta, kéo hành lý của mình tiêu sái xoay người vào trong.
Lâm Ngọc Linh trừng mắt nhìn, không nhịn được túm lấy góc áo của người bên cạnh: “Hai người bọn họ có chuyện gì vậy?
Làm sao em lại ngửi được mùi chua chua của tình yêu.
”
Hồi lâu cô không có câu trả lời, liền tiếp tục kéo kéo góc áo của anh, đợi đến khi