Hà Thanh Nhàn mặc một cây trắng chạy xuống lầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Tuấn Anh: “Chào buổi sáng ngài thủ trưởng, Ngọc Linh cậu mau bắt tên nhãi này giúp tớ.
”
“Sao vậy?” Lâm Ngọc Linh cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ của tràn ngập lửa giận của cô “Nói cái gì mà chuẩn bị quần áo cho tớ, kết quả để tớ mặc lại bộ đồ mà anh ta đã từng mặc qua” Hà Thanh Nhàn nói xong khuôn mặt đã đỏ đến không được, tức giận trừng mắt: “Mình còn chưa bao giờ mặc qua đồ của mẹ mình đâu.
”
Điều kiện gia đình cô ấy không được coi là rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi nào, nói tóm lại cô ấy giận dữ là có thể hiểu được.
Lâm Ngọc Linh chắc chắn sẽ giúp đỡ bạn gái thân thiết của mình bắt Trần Tuấn Anh lại, vì vậy anh ta chỉ có thể trốn sau lưng của Chu Hoàng Anh, nhưng không ngờ người đàn ông này lại xách cổ áo anh ta với sắc mặt không hề thay đổi, đưa anh ta đến trước mặt của Hà Thanh Nhàn.
“Đây chính là phản bội!” Trần Tuấn Anh mếu máo khuôn mặt có chút sợ hãi và kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bàn tay đã nắm chặt thành quyền của Hà Thanh Nhàn.
“Vợ là lớn nhất” Chu Hoàng Anh không hề cảm thấy hành động của mình có bất cứ vấn đề gì.
Trần Tuấn Anh không những trực tiếp bị bón cho một ngụm thức ăn của chó, còn bị ăn đánh một trận, tức đến mức ngay lập tức đi đến bãi đỗ xe lái xe, cũng không định để ý đến đám người vong ơn phụ nghĩa này nữa.
Chuyến đi chơi lần này, cho dù là tìm khách sạn hay các địa điểm vui chơi đều do.
Trần Tuấn Anh sắp xếp, không có ai khen ngợi anh ta thì thôi còn cùng nhau đánh anh ta nữa, quả thật vô cùng quá đáng.
Anh ta tức giận nghĩ, khi mông vừa mới đặt vào ghế lái.
“Này Không lâu sau Hà Thanh Nhàn đi tới.
“Làm gì?” Thái độ anh ta cũng không hề tốt cho lắm.
“Tôi đã thay quần áo rồi trả lại cho anh nè, hôi chết đi được” Hà Thanh Nhàn ném bộ đồ mà trước đó anh ta đã đưa qua cho mình.
Bộ quần áo trùm kín đầu của Trần Tuấn Anh, hành động này khiến anh ta hoàn toàn không kịp trở tay, trong lòng chợt dâng lên ngọn lửa giận nho nhỏ, nhưng khi mùi hương cơ thể dễ ngửi của người thiếu nữ bay vào trong mũi, thì ngọn lửa đó chưa kịp bùng cháy ngay lập tức đã bị dập tắt.
Mùi hương chỉ thuộc về một mình cô ấy.
quanh quẩn nơi cánh mũi, khiến anh ta luyến tiếc nó tan biến.
*ỒI” Anh ta cầm lấy quần áo rồi tùy ý đặt chúng lên lưng ghế.
Hà Thanh Nhàn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi vào ghế phụ sau đó thắt dây an toàn.
Chiếc xe mà họ thuê