Nhưng nếu mà như thế này.
Vậy thì nguyên nhân mà Chu Hoàng Anh đồng ý trôi nổi, chẳng lẽ là vì cô thích hai lời bài hát này?
Cô lén lút nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hơi thở của anh miên trường, ngón tay đặt lên bờ vai của mình, anh như thế này, trút bỏ đi uy nghiêm bá đạo thuộc về thủ trưởng, chỉ để lại bộ dạng tao nhã cao quý.
Lúc này anh đang nhỏ tiếng nói những lời giống như là anh giỏi hơn ca sĩ gì đó, thỉnh thoảng anh nói hoài không dứt như thế, giống như một loài chó bự con nào đó.
Lâm Ngọc Linh không kiềm được đưa tay, vò tóc ngóc gọn gàng của anh ta: “Anh vốn dĩ thì mù rồi, nếu không thì làm sao lại thích em chứ”
“Không được nói bản thân như vậy” Anh nắm ngược lại bàn tay của cô, ấn vào trong lòng.
“Vốn dĩ thì là vậy mà, em không có gì tốt cả, còn luôn gây phiền phức cho anh, yêu nhau cũng rất mệt, em biết anh đều, ư.
.
”
Không cho cơ hội để cô nói hết.
Nụ hôn của người đàn ông ùn ùn kéo đến, khiến cô hổn hển thở không được.
Lâm Ngọc Linh có một ảo giác là bản thân luôn khiêng cục đá lên, đập trúng chân mình vậy, bị anh hôn đến mềm nhữn không còn hơi sức nào nữa, thật sự cứ giống như bèo nổi vậy, trôi giữa ao hồ của anh cho, lảo đảo…lảo đảo…cho đến khi lảo đảo đến nỗi sắp ngủ thiếp đi.
Phía trước.
Một gợn sóng lớn lướt qua Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh rất thê thảm lật thuyền rồi.
Người phụ nữ vẻ mặt không vui vẻ nắm lấy cành cây bên cạnh, một tay khác nắm lấy cổ áo của anh ta: “Trần Tuấn Anh, những người bên quân khu lên núi đao xuống biển lửa, mà anh lại sợ ao hồ cạn như vậy?”
“Tất nhiên là tôi sợ mài”
“Được được được, tôi bảo vệ anh” Hà Thanh Nhàn than thở, đưa cành cây qua cho anh ta: “Anh nằm lấy cái này, tôi đi lấy chèo thuyền”
Trần Tuấn Anh gật đầu, nhìn bộ dạng bận rộn của người phụ nữ, ánh nhìn càng lúc càng dịu dàng, anh ta rất thích cô ta của bây giờ, nói chính xác hơn, thì là cô ta bận rộn vì anh ta.
Áo sơ mi trên người của Hà Thanh Nhàn đã ướt hết rồi, lộ ra thân hình gợi cảm quyến rũ, tuy nói vẫn còn phải khai thác thêm, nhưng ở độ tuổi này có thể có thân hình như vậy đã không ồ Cô ta dốc hết sức, cuối cùng cũng dời chèo thuyền tới bên cạnh của Trần Tuấn Anh: “Mau xuống đây”
“B” Trần Tuấn Anh ngoan ngoãn buông tay.
“Cũng không biết tôi đây là mắc nợ anh kiếp nào rồi”
Trần Tuấn Anh