“Nhưng hôm nay tôi không muốn phát trực tiếp, vẫn còn rất nhiều chuyện tôi chưa điều ra rõ ràng” Lâm Ngọc Linh trả lời.
“Tôi muốn xem”
“Vậy anh năm mơ đi, ngày mai gặp lại.
À, tuy tôi không hợp tác với anh, nhưng anh cũng đừng tìm người hại tôi, nếu không tôi căn chết anh đấy: Đã quen thân với An Mạch nên Lâm Ngọc Linh bắt đầu dùng từ một cách xuề xòa hơn, vừa đáng yêu lại có chút ngốc nghếch, đồng thời còn chứa triết lý cuộc sống như một con mèo hoang, luôn khiến người ta vừa hiếu kỳ vừa bất đắc dĩ, thậm chí là bắt lấy cô một phát.
An Mạch cũng đang chia sẻ một địa chỉ đến, dường như đang chọn ngày hẹn nên Lâm Ngọc Linh cũng chưa xem đã trả lời thêm một câu: “Không gặp” rồi tắt luôn ứng dụng.
Đẩy cảnh cửa cạnh sảnh ra, Lâm Ngọc Linh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Chu Hoàng Anh đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.
Anh đang nghịch điện thoại, vẻ mặt có chút lạnh lùng, trong tầm mắt cất giấu một sự khát máu, giống như một con sư tử đang nổi giận vì chưa tỉnh ngủ đã bị sự ầm ï đánh thức.
Cô đi chân trần bước đến sau lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, sợi tóc như lông xù cọ vào sống lưng trần trụi của anh, khiến anh hơi ngứa một chút.
Người đàn ông bỗng hoàn hồn, đặt tay lên ót cô kéo cô vào lồng ngực mình khẽ võ về.
Một ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, dán môi lên đôi môi nhỏ ngọt như mật của cô, để lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
“Chuyện này cậu cứ tự xử lý, không cần báo cáo với tôi” Sau đó anh mặc kệ bên kia điện thoại, cúp máy ném điện thoại sang ột bên, thuận thế ôm lấy cô gái nhỏ trước mặt.
Lâm Ngọc Linh sợ hãi hô lên một tiếng rồi ôm lấy anh: “Có cảm giác như sắp cất cánh vậy.”
“Là em châm lửa trước, bà Chu ạ”
Chu Hoàng Anh đặt cô xuống ghế sô pha rồi cúi người đè xuống, như có như không chạm lên hai ngọn núi của cô, đột nhiên nắm lấy tay cô, hơi thở phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, không nói một lời rúc vào ngực anh.
Cô châm lửa cũng được, bị ăn sạch cũng được, bây giờ cô chỉ muốn nằm trong ngực anh, dựa thật sát vào anh, hít vào mùi hương của anh.
Sau đó vĩnh viễn cũng không buông ra.
Ngón tay thon dài của người đàn ông dần dần đi xuống dưới, đang định tiến sâu hơn thì cửa phòng bị người đẩy ra.
Anh khó chịu quay đầu nhìn về phía cửa *Ồ, mời cậu cả, mợ cả xuống ăn cơm, đến giờ ăn cơm rồi” Quản gia khẽ ho một tiếng đưa tay lên che mắt.
“Nếu