Chu Hoàng Anh chuyển hướng đặt tay lên vai cô, ánh mắt rơi xuống sống lưng đang được quấn lụa trắng của cô, trên đó có thể nhìn thấy máu đỏ lờ mờ.
Vết thương này rất sâu Lâm Ngọc Linh bị anh nhìn mà không được tự nhiên: “Chu Hoàng Anh?”
Người đàn ông ấy vẫn không nói gì.
Đầu ngón tay của anh khẽ vuốt băng vải lụa trắng nhuốm máu, giọng nói cũng khàn khàn đi mấy phần: “Đau không?”
“Thật ra em vẫn ổn”
“Bà Chu này, là ông xã của em không bảo vệ được em” Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cẩn thận không chạm đến vết thương của cô, rất sợ mình bỏ một chút sức lực sẽ làm đau cô.
Lâm Ngọc Linh thì lại chẳng để ý nhiều, cứ thế tựa trong ngực anh nhắm mắt lại.
Cho dù sau lưng đau rát thế nào cô cũng không thèm để ý.
Có những đau đớn mình có thể nhịn, không phải do nó không tồn tại, mà là bây giờ nhịn đau còn dễ chịu hơn là khóc.
Cô không muốn anh phải lo lắng.
Hai người dựa vào nhau rất ấm áp, không ai nói một câu nào.
Trước kia cô và anh cũng rất thích cảm giác nị người † yêu nhau, lúc này chính là lúc hai iểu nhau, dựa dẫm vào nhau.
Ở đài phát thanh, trong phòng nghỉ.
Lục Vượng ngồi trên ghế mây ở ngoài ban công, lười biếng lật xem một quyển điển cố của Hy Lạp, Nghe nói ở trên Thiên Đường có hai thiên sứ cực kỳ lợi hại, thế nhưng hai thiên sứ này lại có khuyết điểm trí mạng: chỉ có một cánh Chỉ khi nào hai thiên sứ cực kỳ lợi hại này ôm nhau thì mới có thể phát huy ra thực lực lớn nhất.
Mặc dù khi tách ra, nhưng bọn họ vẫn có thể một mình phụ trách một phía, nhưng vẫn không thể băng được lúc hai người ôm nhau làm việc.
Sau đó, vì đại thiên sứ Gabriel ghen ghét đôi thiên sứ một cánh này, nên đã trói một trong hai thiên sứ lên thập tự giá mà thiêu đốt Cuối cùng hai vị thiên sứ không chịu nổi gánh nặng, nhưng vẫn không muốn tách ra như cũ, nên đã lựa chọn nắm tay đi xuống thế gian.
Mặc dù như vậy, đại thiên sứ vẫn không chịu buông tha cho hai thiên sứ kia, đồng thời sắp xếp đủ loại trở ngại trùng điệp, khiến bọn họ dù có tìm được nhau vẫn phải tiếp nhận áp lực mà cơ thể không chịu nổi “Chậc chậc chậc, đại thiên sứ trong bản này làm người ta buồn nôn quá.” Lục Vương đọc đến đây xong, mím môi.
Càng khiến người ta khó tin là, hai vị thiên sứ này tương khắc về số mệnh, phải đập gấy cánh mới có thể miễn cưỡng sinh tồn.
Về sau, đại thiên sứ cũng già đi Trong thời khắc hắn sắp chết, hạ cho hai vị thiên sứ này một phù chú: nếu hai bên có thể tìm thấy đối phương, đồng thời tình nguyện