“Gia Bảo!”
Lâm Ngọc Linh vốn còn có chút nghỉ ngờ, dù sao thì trong ấn tượng của mình, cô luôn cảm thấy người quản lý phòng phát sóng này của mình là con gái, không ngờ… lại là một chàng trai đáng yêu? Cô vừa bị kinh sợ, đồng thời lại không cầm được mà đau lòng thay cậu ta.
Trông thì tuổi của cậu ta cũng không lớn lắm, thuộc phái rất yên vui… nhưng lại phải ngồi trên xe lăn Cũng không biết rốt cuộc cậu ta đã phải trải qua những gì Nhìn thấy Lâm Ngọc Linh, thiếu niên rất vui vẻ, không ngừng vẫy tay về phía cô.
Cô cũng không lạnh lùng mà chạy tới chỗ những binh lính kia, sau khi nói rõ mục đích mà thiếu niên đến đây, thì dẫn cậu ta vào.
“Ha ha, Gia Bảo, tôi là Du Nguyệt!” Cậu ta đưa tay trái ra.
“Chào cậu, tôi là Lâm Ngọc Linh” Cô bắt tay với cậu ta, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Du Nguyệt xấu hổ cười nói: “Cô đừng làm tôi khổ sở, bác sĩ nói chỉ cần tôi kiên trì thêm ba tháng nữa là có thể khôi phục hoàn toàn rồi.
Đến lúc đó tôi có thể chạy, có thể nhảy, cô yên tâm đi”
“Tôi…”
“Không sao thật mài”
Ngược lại phải để cậu ta an ủi cô.
Lâm Ngọc Linh cười gật đầu, đưa cậu ta đến trước mặt Trần Tuấn Anh.
Ba người cùng đến hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án tìm Chu Hoàng Anh “Sao ở đây không có ai thế” Lâm Ngọc Linh nhìn một vòng cũng không thấy ai ngoài Chu Hoàng Anh, cô còn tưởng rằng ở đây sẽ có rất nhiều người đang tìm chứng cứ cơ.
“Để tránh hiềm nghi” Chu Hoàng Anh giải thích: “Anh đã cho người đi kiểm tra, đảm bảo nơi này không có bất kỳ người nào từng giở trò, cũng không có bất kỳ trang bị nghe trộm nào”
Cũng phải thôi.
Thủ đô có canh phòng nghiêm như vậy mà còn có người có thể gây án, vậy thì có đến tám, chín mươi phần trăm là người trong nhà làm.
Nói không chừng… còn có quan hệ với Trịnh Thành Nam, tránh hiềm nghỉ là phương pháp tốt nhất.
Du Nguyệt nhìn khắp bốn phía, xe lăn vẫn đứng yên một chỗ không hề di chuyển, nhưng chỉ khoảng mười giây cậu ta đã nói: “Người tới đây lắp đặt thuốc nổ cao khoảng một mét bảy mươi lăm, cơ thể có chút bệnh trạng, sắc mặt tái nhợt.
Do không đủ lên giá đỡ trên một mét tám nên rất phiền não, sức bật của người đó nhất định rất kém”
“Sao anh lại biết người đó không với tới giá đỡ?”
“Ngã xuống ở hướng mười một giờ” Du Nguyệt nói: “Nếu người đó ngã xuống do bị bom nổ, vậy thì phải ngã xuống ở hướng ngược lại”
“Tuấn Anh, đừng ngắt lời cậu ta”