Tiêu Thành Đạt mở mắt ra, liếc anh ta một cái, lại nhanh chóng nhắm lại: “Xấu xí”
“Anh… Quên đi.
Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, học trò của anh đã đảm nhận công việc huấn luyện quân khu, anh có muốn giúp không? Người của tôi vừa mới biết tin tức.
Ngay cả Du Nguyệt cũng bị phái tới.
Hơn nữa, Du Nguyệt cũng do Lâm Ngọc Linh trực tiếp quản lý.
Chuyện này có phải do anh làm hay không?”
“Không phải.”
“Tôi không tin.”
“Tôi đăng lại nó trong vòng kết nối bạn bè.”
Ha ha Lục Vương chán nản.
Những người trong vòng bạn bè do Tiêu Thành Đạt chuyển tiếp sẽ không dám vào sao? Hệ thống ở nhà đã bị tấn công trong vài phút mà không vào được.
Và sau đó cảnh quay từ phòng trực tiếp của Lâm Ngọc Linh được tự động phát.
Đây không phải là những gì anh ta đã làm?
Quên nó đi, logic của người này một người bình thường cũng không thể nào hiểu được.
“Gửi cái này đến quân khu cho Chu Hoàng Anh.
Để xem nên dùng kế hoạch của tôi hay của Lâm Ngọc Linh, tùy anh ta lựa chọn” Tiêu Thành Đạt lấy ra một vật nhỏ tương tự ổ USB flash từ túi trong của bộ đồ và đưa cho Lục Vương.
“Đưa nó sau khi tôi rời đi.
“
“Chà chà, anh còn muốn nói với tôi nữa không?”
“Đừng đùa giốn với phụ nữ, cẩn thận tự thiêu chính mình.”
Ha ha.
Lục Vương ra ngoài chơi mấy cô nàng cũng làm cho Tiêu Thành Đạt khó chịu sao?
Lục Vương tự động chặn, không nói ra câu này.
Anh ta không tự an ủi mình được nên đi tìm hai cô em tay vịn để giảm bớt hormone rực cháy trong cơ thể thì có sao?
Quên đi, không có gì để nói cùng Tiêu Thành Đạt hết.
Với loại động vật ăn chay trường, cả đời ăn cỏ như Tiêu Thành Đạt thì Lục Vương còn lời gì để nói.
Thấy sắp đến thời gian máy bay tư nhân bắt đầu cất cánh, Lục Vương thấy có chút hối tiếc.
Lục Vương nhìn người đàn ông trên sô pha, cố tình làm ra vẻ “liếc mắt đưa tình”.
“Kinh tởm”” Hai chữ của Tiêu Thành Đạt liền đem chút luyến tiếc mà Lục Vương vừa có ra đập tan nát một cách không thương tiếc.
Đúng là phí lòng thương hại Một sinh vật như Tiêu Thành Đạt nên để anh ta tự sinh tự diệt thì hơn.
Cho dù trong lòng có nói câu này vạn lần, lúc Tiêu Thành Đạt kéo hành lý lên máy bay, Lục Vương vẫn khóc đến rơi nước mắt, kéo thật chặt ống quần của Tiêu Thành Đạt: “Anh tàn nhẫn bỏ lại tôi một mình sao? Đúng là người bạc tình bạc nghĩa.”
“Vậy anh cùng tôi trở về?”
Khụ khụ.
Quên chuyện này đi.
Nghĩ đến gương mặt sếp của ai đó còn lạnh hơn cả mặt của anh ta, Lục Vương lập tức dừng ngay ý