“Nếu thấy mình có năng lực thì có thể báo cáo với huấn luyện viên hướng dẫn của từng nhóm.
Tôi chờ đợi bất cứ lúc nào.
Ai chưa thấy phục thì có thể báo cáo.
Nhưng không đến lượt mấy người nói ra nói vào về cô ấy, hiểu chưa?”
Chu Hoàng Anh làm như đang nói với Trần Thịnh, nhưng cũng như đang nói với tất cả mọi người ở đây.
Trần Thịnh, người bị đá, hoàn toàn không thể dùng một chút sức lực nào.
Nhưng anh ta tin chắc răng mình đã thua.
Tốc độ và sức mạnh mà Lâm Ngọc Linh thể hiện càng ngày càng yếu, hóa ra là bị thương.
Những người bên dưới đều hô to: “Vất vả cho thủ trưởng rồi” Không ai dám nói thêm gì nữa.
Chỉ hai từ “bà Chu” vừa rồi cũng quá có sức nặng Không còn thời gian lãng phí với bọn họ, Chu Hoàng Anh trực tiếp ôm Lâm Ngọc Linh nằm ngang, sải bước xuống khỏi bục phát biểu và đi về phía bệnh viện quân y.
Người bị anh ôm không dám nói một lời, chỉ có thể tỏ vẻ ngoan ngoãn dễ thương mà cuộn tròn trong ngực anh.
Trông cô như một con vật cưng nhỏ nhắn xinh xắn.
Vừa rồi còn mạnh mẽ, anh dũng như vậy… Khoan đã.
Cô có lúc mạnh mẽ, anh dũng sao?
Không tồn tại, không tồn tại.
Thủ trưởng Chu mới là người mạnh mẽ, anh dũng nhất.
Trở lại bệnh viện quân y.
Hiếm khi Chu Hoàng Anh lại ném Lâm Ngọc Linh lên giường một cách không thương tiếc như vậy.
May mà giường vẫn êm ái mềm mại, không giống với mấy cái giường cứng ngắc ở bệnh viện bình thường.
Lâm Ngọc Linh xoa xoa mông, cũng không nói gì, chỉ biết cười ngây ngô.
Haiz…
Anh nên chữa tật xấu thích chạy lung tung của cô như thế nào đây?
“Em, em, em không thể nhớ được chuyện gì sao” Rõ ràng khi huấn luyện cấp dưới, anh nói rất nhiều.
Nhưng khi đối mặt với cô, nửa ngày anh cũng chỉ nói được một câu.
Lâm Ngọc Linh rất có thái độ nhận cũng không phản bác lại.
Cô chỉ khi nghiêng người nhìn vết thương trên người, đột nhiên ôm lấy anh, sau đó đặt đôi môi nhỏ lên môi anh.
Chu Hoàng Anh sững người một lúc, rồi vươn lấy gáy cô.
Khuôn mặt ửng hồng vì nụ hôn, hơi thở có chút lộn xộn.
Lúc đó anh mới buông cô ra.
Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, trên khóe miệng còn lưu lại dấu vết sợi chỉ bạc trong suốt.
Cô lau nhanh khóe miệng, lui về phía sau hai bước: “Thì… thì do em đang đến kỳ…
“Em còn nhớ chuyện đó hả? Hả? Thân thể không tốt thì nghỉ ngơi.
Vậy mà