“Đừng nghĩ nhiều, ở đây ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, có thể sống được mấy tháng”
Tuấn Anh cảm thấy hai người tâm tình không tốt, liền an ủi nói: “Ra thế, ai có thể tiêu thụ nó.”
Chu Hoàng Anh liếc nhìn Trân Tuấn Anh bằng ánh mắt ngu ngốc: “Để quân khu phái anh đi.”
Trần Tuấn Anh nhận ra mình không phải là dân thường mà là quân nhân có chức vụ chính thức, khi gặp phải kiểu truy sát này, phản ứng đầu tiên nên là thương lượng, không nên chạy một cách mơ hồ.
Nghĩ đến những người thân của mình bị tổn thương, anh ấy buồn bực: “Tôi thật sự muốn giết chết đám xấu xa bên ngoài, còn khiến cho Thanh Nhàn bị thương.”
“Đi gọi điện thoại thương lượng đi.”
“Đúng, đúng, đúng, đúng, anh là tốt nhất” Trần Tuấn Anh đảo mắt, đi tiếp xúc với người trong quân khu.
Ngay cả khi tín hiệu của căn cứ bị chặn bởi phần mềm độc hại bởi người ngoài, nó vẫn có thể phát và nhận dữ liệu một cách thoải mái.
Khi Trần Tuấn Anh xây dựng nơi này, công nghệ trong nước không hề tồi tàn.
Nhìn thấy họ đang tiếp xúc với những người trong khu vực quân sự, trái tìm của Lâm Ngọc Linh như thắt lại trong cổ họng rồi cô bắt đầu nhìn xung quanh.
Tuy nẫm dưới lòng đất nhưng không hề có cảm giác ẩm thấp, trang trí chủ yếu là màu trắng xám trang nhã, nội thất đa số là gỗ nâu đỏ, nhìn thoáng và không sang trọng, rất tiện nghi.
Có ba khu vực chính, một là khu vực chiếu sáng ban ngày, thu năng lượng mặt trời… Khu vực thứ hai là khu vực sản xuất oxy, và khu vực thứ ba là khu vực sinh sống.
Ba khu vực rộng lớn này chia thành ba cộng đồng khác nhau, e rằng sẽ không ai phàn nàn khi phải ở đây, bởi vì tất cả đều được trang bị kỹ thuật hiện đại.
“Anh Hoàng Anh, sau này em có thể hỏi Trần Tuấn Anh để mượn chỗ này được không?” Sau khi khám phá khu vực xung quanh, Lâm Ngọc Linh lặng lẽ đi đến bên Chu Hoàng Anh: “Em rất thích nơi này”
Tuấn Anh đã cho cô ấy nhiều thứ nhỏ bé kỳ lạ trước đây,