Chu Hoàng Anh đưa tay ra và ôm cô vào lòng.
Không nói thêm nữa, cảm xúc trên mặt đã tốt lên rất nhiều, không còn nhíu chặt lông mày như trước, thậm chí còn có thể nhìn ra khỏi phòng phẫu thuật và chú ý đến cô ấy, trong lòng cũng ít nhiều có chút lo lắng về Trần Tuấn Anh.
Nếu một người đã ở trong quân khu nửa đời người mà không có khả năng chiến đấu, anh ta phải làm gì?
Sáng sớm ngày mai An Mạch yêu cầu Chu Hoàng Anh tự chuẩn bị bữa sáng của cô ấy và Lâm Ngọc Linh.
Bốn người họ ngồi trong phòng ăn và ăn một cách yên lặng, và không ai trong số họ nói trước.
Sau một thời gian dài, An Mạch đặt rĩa xuống: “Cho tới bây giờ không có ai hỏi tôi, kể cả những người trong quân khu.
Có cần liên hệ với tôi không?”
Chu Hoàng Anh cũng đặt dụng cụ ăn trong tay xuống, dùng ngón tay hơi cong lên đặt lên bàn, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào.
mép đĩa sứ trắng, trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.
“Làm sao?” An Mạch thúc giục.
“Có lẽ anh phải gặp trực tiếp ông tôi.”
Chu Hoàng Anh nói.
Tình hình có nghiêm trọng như vậy không?
“Được rồi, tôi sẽ đi” An Mạch cũng là một người sảng khoái, quyết định cũng không lâu, liền trực tiếp yêu cầu Đức Anh chuẩn bị người giúp đỡ.
Bên trong nhà hàng, Linh bỗng dưng chán ăn, cô dùng nữa chọc vào ổ bánh mì trước mặt một cách nhàm chán.
“Tôi nghe nói rãng Trần Tuấn Anh đã thức dậy một lần vào đêm qua” Hà Thanh Nhàn thì thâm vào tai cô, “Anh ta nói vậy và sau đó lại ngất đi.”
Người đang chọc bánh chợt khựng lại: “Hả?”
“Tớ có chút đố ky, rõ ràng là tớ đã cứu anh ấy, nhưng anh ấy lại bảo tớ bảo vệ Hoàng Anh, anh ấy bây giờ còn không nói chuyện với tớ” Hà Thanh Nhàn vẻ mặt buồn rầu nói.
“Thực ra, tớ rất lo lắng cho Trần Tuấn Anh.
Hôm qua anh Hoàng Anh đã nói rằng Trần Tuấn Anh có thể sẽ không nhận nhiệm vụ được nữa.”
“Vậy có chuyện gì vậy? Tớ sẽ nuôi anh ấy, nên anh ấy cũng không cần nhận nhiệm vụ nữa.
Cả ngày như vậy rất nguy hiểm.”
“Hở?” Lâm Ngọc Linh sững sờ.
Đúng vậy, tại sao cô lại không mong rằng một người không nhất thiết phải là quân nhân, tuy rằng