Hôm sau.
Lâm Ngọc Linh đang cùng với Chu Hoàng Anh bàn bạc về nội dung cho cuộc tập huấn tại quân khu, trước tiên chính là êm phát sóng trực kiểm tra không có gì sai sót cô mới gọi cho An Mạch.
Điện thoại vang lên tới hồi chuông thứ năm, đầu dây bên kia mới chịu nhấc máy.
“Ngọc Linh.”
“Hôm nay tôi sẽ phát sóng trực tiếp ở bên ngoài, đó là một con hẻm.
Anh muốn đi chung không? Rất nhiều người hâm mộ của tôi hi vọng anh có thể xuất hiện đấy, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có hơi phiền toái một chút”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Có người nghi ngờ tôi chơi bời với người hâm mộ, sau đó bôi đang cô ấy, ép buộc cô ấy phải rời khỏi hội nhóm”
Chuyện vốn dĩ cực kì nghiêm trọng nhưng giọng An Mạch nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Ngọc Linh nghe xong liền cảm thấy đây chính là chuyện mình đã tiên đoán từ trước, có chút hả hê cười trên sự đau khổ của đối phương.
“Tôi biết ngay mọi chuyện sẽ thành ra như vậy mà, anh cho rằng gặp gỡ người hâm mộ vốn là việc dễ dàng như vậy sao? Thôi thì chỉ bằng nhân cơ hội này giải thích đi, hơn nữa nhiệm vụ ngày hôm nay của chúng ta là trao gửi đi sự ấm áp, vậy nên anh nhớ chuẩn bị kĩ càng về phần tiền bạc nhé”
“Vậy..ba tỉ hơn có được không?”
Lâm Ngọc Linh cảm thấy cạn lời, người nghèo như cô làm sao có thể trở thành bạn bè với đại cậu chủ giàu có này đây, đúng là quá mức kinh khủng mà.
“Không cần tới mức đó đâu, tầm vài chục triệu thôi là đủ rồi.
Ngoài ra nếu tiện, anh có thể mang theo bánh mì và đồ ngọt gì đó cũng được, về phần tôi sẽ chuẩn bị vài món đồ chơi cùng quần áo.”
Lâm Ngọc Linh nhìn Chu Hoàng Anh đang giúp mình thu xếp đồ đạc, đuôi mày khóe mắt đều ngập tràn ý cười.
Ban đầu cô chỉ muốn quay một chiếc clip mang tính chất khuyến khích, may mắn lúc này Hoàng Anh đang nghe kế hoạch thì bảo cô muốn mua vài món đồ ý nghĩa trao đến tận tay mọi người, vậy nên cô mới nảy sinh ý định phát sóng trực tiếp, đây cũng là một cách để giúp đỡ cho họ.
“Được, vậy chúng ta hẹn ở đâu đây?”
“Quán cà phê ở góc phía cuối đường, rất gần đây”
An Mạch thoáng sửng sốt, cũng không hỏi mấy giờ, chỉ trầm mặc ừm một tiếng.
Sau khi hắn cúp máy, Ngọc Linh cũng không gọi lại, chỉ nhắn tin cho An Mạch bảo rằng hai tiếng nữa mình sẽ đến nơi.
“Cực khổ cho anh rồi.
Mà hình như Quan Duyệt đang gặ hì phải, có người nói anh ta sau khi đùa bỡn với người hâm mộ liền ép đối phương rời khỏi hội nhóm, nghe qua thật đáng thương”
“Ừ.
Anh cũng không cho phép em gặp người hâm mộ nào là nam đâu.”
Chu Hoàng Anh mạnh mẽ kéo tay Lâm Ngọc Linh, thân hình cao lớn dễ dàng vây chặt cô trong lồng ngực mình.
Anh hơi cúi đầu, đôi môi nửa mở nửa khép hờ, cần cổ.
nghiêng nghiêng, dường như vừa muốn hôn lại như đang trêu chọc, khiến cho cô ngượng ngùng, gò má đỏ bừng.
Lâm Ngọc Linh nghĩ bụng, cô cũng không muốn gặp gỡ bất kì