“Ở bất kì thành phố nào cũng vậy, luôn luôn có một nơi như thế này.
Chúng ta sống tốt, ăn no mặc ấm nhưng bọn họ thì không.
Chẳng có bất kì lý do nào cho chuyện này cả, thảng hoặc nhịp sống thời đại này thay đổi quá nhanh và họ lại chẳng tài nào bắt kịp “
Lâm Ngọc Linh nhẹ giọng giải thích, từng câu từng chữ đều được nhấn nhá vô cùng chính xác.
Thanh âm cũng giống như những người dẫn chương trình tin tức hàng ngày, không pha lẫn bất cứ loại tình cảm riêng tư nào.
Nhưng bởi vì như thế, người nghe mới càng cảm thấy xót xa.
“Hổ Nhỏ, đã lâu không gặp”
Lâm Ngọc Linh nhìn thấy một đứa nhóc chạy về phía mình, cô mỉm cười vươn tay.
Thời điểm khi cô còn đang thực tập cho đài, đã từng đến con hẻm này.
Lúc đó, đứa nhóc này đột ngột ngã bệnh, cô và Chung Thành đã đưa Hổ Nhỏ đến bệnh viện.
Vậy nên, Lâm Ngọc Linh từ một người qua đường xa lạ trong nháy mắt liền trở thành đối tượng được mọi người tin tưởng và trông cậy.
Thật ra nếu chỉ là người bình thường, rất khó để đặt chân vào đây.
Người dân nơi này vô cùng bài ngoại, họ không cho phép bất kì kẻ lạ mặt nào xâm phạm vào địa bàn của mình, đồng thời sẽ dùng hết sức lực để tấn công đối phương, chống lại tất cả.
Trong chuỗi sinh vật, chỉ có những sinh vật ngày ngày phải luôn chiến đấu, bảo vệ sự sống của mình, khuyết thiếu cảm giác an toàn mới nảy sinh ra phản ứng như vậy.
“Chị ơi, ngày hôm nay em còn gặp một chị khác nữa đó”
“Một chị khác?”
“Dạ! Sau khi Hổ Nhỏ tới bệnh viện, cánh tay treo một bình nước đấy ạ.
Nhưng chị ấy không cho tụi em biết tên…”
Lâm Ngọc Linh chau mày suy nghĩ, lúc đó cô và Chung Thành có để lại tên chính là bởi vì bác sĩ ghét bỏ thân thể Hổ Nhỏ bẩn thỉu, không chịu tiến hành việc khám bệnh và trị liệu.
Cho đến khi bọn họ lấy chứng minh thư, đồ vật giá trị cùng tiền mặt ra, mới xem như xua tan được mối quan ngại của bác sĩ.
Thời điểm đó, bọn họ thật sự cũng không muốn lưu lại tên làm gì.
Bởi vì để lại họ tên đàng hoàng, rất có thể sẽ khiến Hổ Nhỏ suy nghĩ răng mình được người khác bố thí.
Mà không lưu tên, đồng nghĩa với việc bởi vì bạn là người tốt, vậy nên trời cao đã phái thiên sứ xuống để bảo hộ cho bạn.
Đây chính là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Thật sự tò mò không biết cô gái ấy là người như thế nào đây?
“Ừm Hổ Nhỏ nè, chúng ta vào trong nhé?
Lần này chị có mang rất nhiều đủ chơi, đủ mọi loại hình cho em đấy”
Đầu To với Giai Giai đều nhớ chị Hổ Nhỏ nằm lấy bàn tay của Lâm Ngọc Linh, nhảy chân sáo đi về phía trước.
Đột nhiên cậu nhóc nhác thấy bóng An Mạch, tròng lòng lập tức cảnh giác, quay đầu tò mò hỏi cô.
“Chị ơi, anh ấy là ai