“Em không cảm thấy mệt, nếu như em cho rằng cái cớ này có thể lừa gạt được anh thì anh liền cho em thêm vài chục triệu nữa.”
Chu Hoàng Anh dứt khoát gạt tay cô ra.
“Nếu như em nói dối anh, chẳng phải dùng lý do cùng anh chia ngọt sẻ bùi nghe vào càng êm tai hơn sao? Cho dù anh nghĩ em đang lừa dối anh, nhưng chuyện em yêu anh là thật, hơn nữa trước đó anh đã đồng ý chuyện em sẽ bận rộn như vậy rồi mà..”
Lâm Ngọc Linh tuyệt vọng bông lỏng tay, đôi mắt phủ tầng hơi nước mỏng manh.
Hơn nữa, sáng sớm cô vẫn luôn xuất hiện ở quân khu, chỉ là so với ngày thường sẽ về trễ hơn một chút.
Tại sao anh ấy lại tức giận như vậy chứ?
Chu Hoàng Anh quay người nhìn cô, Lâm Ngọc đứng đó, dáng vẻ vẫn như cũ toát ra nét bướng bỉnh, thậm chí trong đôi mắt còn hiện lên vẻ ức.
Anh nhìn cô, chỉ thấy lồng ngực đau nhói, cô không hề hiểu ý mà anh muốn biểu đạt.
Chính là, cô càng ngày càng không cần đến anh nữa rồi.
Chu Hoàng Anh không hề tức giận bởi việc không biết lúc nào cô sẽ trở về mà anh tức giận bởi vì cô không hề đề cập đến lý do vì sao bản thân không gọi anh đến đón, thay vào đó lại tìm cái cớ trăm ngàn chỗ hở như vậy.
Rốt cuộc là bởi vì anh không yêu cô đủ nhiều hay do cô chẳng hiểu được anh?
“Lên lầu, đi ngủ đi”
Cuối cùng, Chu Hoàng Anh chỉ đành bông tiếng thở dài, nhàn nhạt mở lời.
“Anh hết giận và tha thứ cho em rồi?”
“Không”
“Nếu vậy thì em sẽ không đi lên”
“Em muốn ngủ dưới đất à?”
“Nếu anh xót em, vậy anh mau tha thứ cho em đi.”
Cô bắt đầu bạo gan giở trò quấy nhiễu anh.
“Vậy anh sẽ đi xuống”
“Ngày mai anh còn phải đến quân khu đó”
Lâm Ngọc Linh nghe được mấy lời này, liền đuổi theo sau đối phương, bộ dáng vô cùng ngọt ngào dễ thương.
Cô để ý, hình như anh ấy vẫn còn đang giận.
Lâm Ngọc Linh khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt Chu Hoàng Anh, cảm xúc trong lòng có chút không kiểm soát được, càng khó diễn tả, cứ như vậy dâng lên.
Cô khẽ khàng nắm lấy bàn tay anh bằng bàn tay nhỏ bé của mình, thế nhưng khi cô vừa chạm tới đầu ngón tay thì đối phương lập tức lẳng lặng né tránh.
Lâm Ngọc Linh cúi gầm mặt, túm lấy ống tay áo anh.
Động tác vụng về lại có chút mờ ám này khiến thân thể Chu Hoàng Anh phút chốc cứng đờ, đôi môi mỏng khẽ mím chặt, tựa hồ như đang khắc chế điều gì đó Anh không nói bất kì lời nào với cô cho.
đến tận khi cả hai quay trở về phòng ngủ.
Cô muốn đứng trước mặt anh, chân thành xin lỗi thêm lần nữa nhưng dường như anh không muốn nghe.
Chớp mắt, đã đến sáng hôm sau Lâm Ngọc Linh dụi mắt thức giấc, cảm giác cạnh bên mình không có độ ấm nào.
khiến trái tim cô chợt nhói lên.
Cô ngơ ngác đứng dậy, đảo mắt nhìn