Lâm Ngọc Linh chưa bao giờ nghĩ răng người phụ nữ từng điên cuồng muốn ở bên cạnh Chu Hoàng Anh hiện tại lại có thể lạnh nhạt nói rằng cho dù cô muốn một người đàn ông thì người đó cũng không nhất thiết phải là Chu Hoàng Anh nữa.
Cũng giống như chính cô, cô chưa từng nghĩ đến viễn cảnh sẽ có một ngày bản thân có thể thản nhiên đứng trước mặt Tạ Miên như thế này, đáy lòng chẳng có chút dao động.
Hết thảy đều qua đi, hệt như giấc mộng.
Chỉ có điều, cả cô và Tạ Miên hiện tại đều đã tỉnh giấc, đứng với nhau ở tại nơi này, đưa ra quyết định cuối cùng.
“Cho nên? Đây là kế hoạch tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra?”
Lâm Ngọc Linh khẽ híp mắt.
“Chính xác là như vậy.”
“Nếu như ly hôn, bản thỏa thuận cô bảo cô đã viết xong rồi thì cứ việc đưa cho tôi, tôi sẽ lập tức kí tên.
Hôm nay, bất luận anh ấy có về nhà hay không thì ngày mai chắc chắn anh ấy sẽ đến quân khu, tôi có thể đợi, mặc.
kệ ngày hay đêm.
Bởi lẽ đó, tôi mong cô hãy để mẹ tôi đi”
Hiện tại, Lâm Ngọc Linh đã chẳng còn muốn tìm hiểu chuyện vì sao người do Chu Hoàng Anh sắp xếp lại chẳng thể ngăn nổi một Tạ Miên.
Cô càng chẳng muốn truy cứu chuyện đối phương rốt cuộc có đi hẹn hò hay không.
Thậm chí ngay cả việc nếu như hôm qua cô không về muộn, có phải hiện tại bên cạnh cô đã có anh kề cận rồi hay không, Lâm Ngọc Linh cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Trong đầu cô lúc này ngoài mẹ ra, chẳng còn tồn tại bất kì điều gì khác.
Vì ba mất sớm, cô, em gái và mẹ đã trải qua khoảng thời gian vô cùng khó khăn.
Nhưng mẹ chưa bao giờ để hai chị em cô phải chịu khổ, bà hiền lành và tần tảo, giống hệt như thiên thần vậy.
Lâm Ngọc Linh không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy thời điểm đó giữa mình và mẹ như thể có một bức tường ngăn cách vậy.
Không giống như cô và Ngọc.
Huy khá lạnh nhạt với nhau, mẹ đối với cô tốt, đối với Ngọc Huy cũng chẳng kém cạnh.
Mẹ.
Đó chính là từ ngữ đẹp đẽ nhất xuất hiện trong kí ức mơ hồ của cô ngay từ khi cô còn là một đứa trẻ.
“Cô cứ như vậy mà bỏ rơi anh ta sao?”
*Ừm.
Trên đời này, không có gì quan trọng hơn mẹ tôi và em gái cả”
Lâm Ngọc Linh như bừng tỉnh khỏi quá khứ, ánh mắt càng thêm kiên định.
“Đưa bản thỏa thuận cho cô ấy”
Tạ Miên lên tiếng, người của cô lập tức đem giấy tờ ra bàn giao.
Lâm Ngọc Linh không hề phí thời gian liếc nhìn nội dung, chỉ tập trung kí tên “Ba ngày nữa tôi sẽ quay lại đây, hi vọng lúc đó tôi có thể nhìn thấy mẹ của mình”
“Cô nghĩ Chu Hoàng Anh sẽ để cô đi sau.
khu hai người ly hôn à?”
Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Lâm Ngọc Linh, Tạ Miên cảm thấy không cam tâm.
“Anh ấy sẽ để tôi đi”
Dút lời, cô lập tức rời khỏi phòng.
So với bóng lưng quyết tuyệt cùng bộ dạng lạnh lùng của Chu Hoàng Anh ngày hôm qua, hoàn toàn giống nhau.
Chu