Chu Hoàng Anh yêu Lâm Ngọc Linh đến mức mặc kệ lời phản đối đến từ gia đình, nhất quyết phải cưới cô cho bằng được.
Hiện tại rơi vào kết cục như vậy, là anh ta đáng đời.
“Julie, mau nộp cái này lên tòa án quân sự đi”
“Tại sao phải là tòa án quân sự ạ?”
“Thời điểm vừa đặt bút ký tên, chắc chắn Chu Hoàng Anh đã có ý định tìm cách hủy vụ kiện tụng ly hôn này rồi.
Nếu đưa lên tòa án quân sự thì việc này sẽ không có hiệu lực.”
Tạ Miên lười biếng nằm nhoài trên ghế sofa “Vậy cô chủ muốn làm gì?”
Julie thoáng ngơ ngác, vẫn chưa kịp nằm bắt trọng tâm.
“Tôi muốn bọn họ phải đau khổ cả đời.
Chỉ là ly hôn thôi thì làm sao có thể bù đắp.
được chuyện tủi nhục mà tôi phải gánh chịu trong suốt quãng thời gian qua cơ chứ!”
“Julie, cô nói xem.
Nếu một người biết rằng con gái mình vì chính mình mà hi sinh toàn bộ tình yêu của cuộc đời, hơn nữa bản thân họ cũng đã sắp chết, thì họ sẽ làm gì?”
Đôi mắt Tạ Miên lóe lên tia ngoan độc lạnh lẽo.
Dù sao thì, đối phương sớm hay muộn cũng đều phải chết.
Chi bằng hiện tại, chết sớm một chút, xem như là giúp cô vậy.
Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh.
Những nỗi tủi hờn đau đớn mà tôi phải trải qua, các người sẽ phải vì điều này mà trả một cái giá thật đắt đỏ!
Cầu Hồng Ân.
Lâm Ngọc Linh đã đứng đợi ở bến xe một lúc lâu rồi.
Dòng xe vẫn không ngừng đến và đi nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy biển số xe mà Tạ Miên nhắc đến.
Thân thể cô hiện tại đã suy yếu cực độ, cả người choáng váng, gần như muốn ngất đi.
Lâm Ngọc Linh cố chống đỡ cả người bằng cách tựa vào lan can.
t nhiên, một tiếng khiến cô chú ý đến.
Vừa li g lớn vang lên mắt nhìn, cô liền nhìn thấy một nhóm người xúm quanh ngay giữa cầu, không biết đang làm gì.
Lâm Ngọc.
Linh trong lòng dâng lên dự cảm xấu, vội vàng chạy đến.
“Xin lỗi, cho tôi qua với.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy”
“Chúng tôi cũng không rõ nữa, chỉ là hình như có một chiếc xe SUV trắng vừa lao.
xuống dưới.
Bên trong có hai người đang không ngừng đánh nhau thì phải, cả người họ toàn máu là máu!”
SUV màu trắng.
Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Ngọc Linh trở nên trắng bệch.
“Xe, biển số xe có phải là 356…”
Lâm Ngọc Linh còn chưa kịp dứt câu, người bên cạnh đã tiếp lời.
“Đúng đó.
Con bé này, có mắt nhìn tốt thật đấy”
Không, không thể nào như vậy được.
Lâm Ngọc Linh không hề suy nghĩ, theo bản năng nhảy xuống nước.
Tuyệt đối không thể nào!
Dòng nước lạnh giá ngay lập tức như muốn nuốt chứng lấy cô, khiến cả người cô cứng đờ.
Lâm Ngọc Linh hoàn toàn không để tâm, cô dùng hết sức lực bơi qua làn nước, túm lấy thân xe.
Làn nước dập dìu khiến cô không thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh thế nhưng màu máu tươi đỏ sẵm lan ra lại đặc biệt chói mắt.
Cô cảm thấy tuyệt vọng, liều mạng tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng chạm được vào