“Ừ, nhà họ Tiêu có người ở quân khu.
”
Anh ta nói.
“Hóa ra là như vậy.
”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Linh không vui không buồn như một con rối vậy.
Tiêu Thành Đạt nhẹ quay đầu cô tới trước mặt mình, hai mắt nhìn nhau: “Tôi rất lo lắng”
“Tôi không sao, thầy giáo”
“Có, trong lòng tôi hiểu được học trò mà tôi nhận”
Lời của anh ta luôn luôn không nhiều, ngắn gọn đến mức ít hơn một chữ đều giống như một câu khác rồi.
Lâm Ngọc Linh không muốn che giấu việc từ khi quen nhau đến giờ thầy giáo tốt của cô luôn đối xử tốt với cô vô điều kiện, anh ta nghiêm khắc nhưng anh ta cũng rất bảo vệ cô.
Cô khẽ tựa vào bả vai của anh ta nhắm mắt lại: “Thầy giáo, tôi chỉ rất mệt, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi quan tâm thôi mà, vì sao khó khăn như vậy, vì sao cho dù tôi có trở nên mạnh mẽ ra sao cũng không đủ chứ?”
Mẹ.
Cô đau đớn hít sâu một hơi, muốn kìm nước mắt, thế nhưng vẫn có giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ trong khóe mắt.
Tâm mắt của Tiêu Thành Đạt trầm xuống, sau khi đưa tay lau nước mắt cho cô, vốn anh ta muốn mở miệng mạnh mế làm cho cô thoát ra từ trong bi thương, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại không nỡ trách cứ cô chút nào.
Việc này lại không phải do cô sai, đến kết quả như này lại dùng trách phạt để cho cô hoàn hồn thì quá vô nhân đạo.
“Tôi đưa cô đi về trước đã.
”
”… Tôi còn có chỗ nào có thể đi?” Cô mở mắt ra, nhìn anh ta.
“Nhà” Anh ta hơi dừng: “Tôi”
Nhà.
Nếu như không có người nhà, nhà còn là nhà ư?
Lâm Ngọc Linh lắng lặng nhìn Tiêu Thành Đạt, như là muốn từ trên mặt của anh ta nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn đã từng thuộc về cô.
Khi đó, mẹ vẫn chưa bị bệnh, cha cũng còn chưa chết, cô và Lâm Ngọc Huy rất nhỏ, không có nhiều trò vui chơi giải trí muôn màu muôn vẻ như bây giờ thế nhưng mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.
Vui sướng đến bây giờ nghĩ lại, vạn tiễn xuyên tim.
Cô hơi hé miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại trực tiếp té xỉu ở trong lòng Tiêu Thành Đạt.
Chiếc áo trượt xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng đầu vai trắng nõn mượt mà của cô.
Đây là… Vết hôn?
Tiêu Thành Đạt đỡ cô vào ngực mình, nhìn vết xanh tím trên người cô, trong con ngươi hiện lên chút ánh sáng lạnh.
“Tiêu…” Lục Vương vừa định ngồi vào.
trong xe, cũng cảm giác được một cỗ lạnh lẽo thấu xương, trong nháy mắt anh ta sững sờ ở bên cạnh