“Ai đó?”
“Tôi là bạn của Tạ Ô điện hạ, muốn tìm giúp đố”
Ồ, tất nhiên rồi, các người vẫn còn ở trong nước chứ?” Lục Vương nhíu mày, giọng lười biếng: ‘Nếu đến tìm trợ giúp, cũng hẳn biết, các người đánh bị thương đồ đệ của đại gia nhà ta chứ? Hơn nữa còn là người duy nhất, sau này không có ý định nhận thêm nữa”“
“Chúng ta là muốn đuổi theo công kích Chu Hoàng Anh, đối với Lâm Ngọc Linh thì không hề.
“Anh đoán tôi có tin hay không?”
Đối phương yên lặng.
Lúc Lục Vương đang mui bên kia lại truyền tới giọng nói: “Chúng ta có thể cho ra bất kỳ giá nào, chỉ cần các người có thể bảo đảm chúng ta trở về nước được, cho dù là để cho trợ giúp các người đoạt vị cũng đều có thể được”
Mố dâng miệng mèo?
úp điện thoại, Cái này không ăn thì có chút có lỗi với ý tốt của Tạ “Tôi biết, yên tâm đi, sẽ chuyển báo cho Tiêu Thành Đạt, nhưng nếu anh ta không muốn, cũng không có cách nào đâu.”
“Cảm ơn nhiều”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Vương đi tới trên ït nhàn nhã mở web xem video.
Vân cứ là sống nhàn nhã thế này lại hợp với anh ta hơn.
Trong phòng họp quân khu.
Bầu không khí ngưng đọng lại tạo thành áp lực nổ vô hình Chu Hoàng Anh ngồi vị trí chủ vị tựa vào trên ghế da màu đen.
Trong mắt hiện ra tia máu, còn có vành mắt đen nghiêm trọng.
Người đứng ở trước mặt anh, không ngừng báo cáo, bầu không khí càng ngày càng ngưng trọng, quân nhân chung quanh rất nhiều lần cũng muốn mở miệng, lại bị người bên cạnh lần lượt ngăn lại.
Làm trò đùa.
Lúc này mà mở miệng, Chu Hoàng Anh trừ một câu “Kéo ra ngoài” sợ răng cũng không nể mặt cho.
“Phê duyệt báo cáo giải ngũ của Vũ Hồng Hoàng.
Hỏa tốc điều tra toàn bộ lai lịch của người tên Leo này.
Thông bảo cho tiểu đội Tuần Sơn quay về điều tra trực tiếp bên trong.
Cuối cùng từ hôm nay trở đi, Trần Thịnh đảm nhiệm tất cả công việc của Trần Tuấn Anh”
Cho đến khi vị quân nhân kia báo cáo xong hoàn toàn, Chu Hoàng Anh mới ra quyết sách.
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng họp như nổ tung.
Thanh âm huyên náo không ngừng.
Chu Hoàng Anh trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn một chút, phát ra tiếng “Cộc cộc-” rất nhẹ.
Trong nháy mắt, phòng họp lại trở nên yên lặng như tờ.
“Hử? Không nói?” Anh bừng tỉnh, ngẩng đầu lên: “Các người tiếp tục.”
‘Yên lặng đến nghe được cả tiếng kim rơi.
“Nếu không ai nói, thì tôi nói” Chu Hoàng Anh đổi một tư thế, chậm rãi đứng dậy, hai tay chống đỡ ở trên bàn: “Các vị bàn tán về tôi thì như có rất nhiều chuyện để nói,