Trần Tuấn Anh ngẩn người.
Sau đó gãi sau gáy cười nói: “Cũng đúng.
Cô ấy đối với anh rất lạnh lùng”
*.Cô ấy không có”
Haiz.
Đáng thương quá, đáng thương quá.
Từ xưa đến nay, người yêu khi lạnh lùng cũng sẽ là người lạnh lùng nhất Trần Tuấn Anh bĩu môi lắc đầu, xem em gái nhà họ Tạ kia kìa, rồi cũng xem đại ca nhà anh ta kìa, yêu đến chết đi sống lại cái gì chứ? Biển yêu không bến, quay đầu lại có gặp bờ không?
Chậc chậc chậc.
Hồ Chí Minh, quân khu Mạc Vinh Thành căng cung bản một mũi tên nhắm đến hướng hồng tâm của tấm bia.
Bản trúng tâm bia “Tài bản cung của anh quả là càng ngày càng ốt rồi, cậu chủ” Minh Trí dẫn theo một nhóm quân nhân tiến lên trước.
“Đây là văn hóa truyền thống của dân tộc Không thể để bị mai một ở thế hệ của chúng ta được” Mạc Vinh Thành cười đem hạ cung xuống: “Trí, cậu thử chút không?”
“Tôi không được đâu.
Từ bé đã không hứng thú với bộ môn này rồi”
Mạc Vinh Thành đang muốn khuyên nữa thì một quân nhân vội vội vàng vàng chạy tới: “Báo cáo Thủ trưởng, có một người phụ nữ khắp người đều là máu ngã ở cửa quân khu của chúng ta!”
“Phụ nữ?” Minh Trí sửng sốt một chút.
“Dạ, xem từ vóc người và tướng mạo, hẳn là tiểu đội độc lập gần đây ở biên giới.
Nhưng sao lại chạy đến chỗ chúng ta, thì không biết”
Phụ nữ… Tiểu đội độc lập.
Hô hấp của Mạc Vinh Thành trở nên căng thẳng, chẳng lẽ là cô ấy?
“Mau gọi quân y đi!” Anh ta bối rối.
“Dạt “Cậu chủ, cậu biết cô ấy?”
“Có thể là Vũ Hồng Hoàng”
Nghe được cái tên này Minh Trí cũng sững SỜ: “Vũ Hồng Hoàng? Cô ấy làm sao lại đến Hồ Chí Minh? Không, cô ấy tại sao lại ở khu vực biên giới? Cô ấy không phải ở thủ đô hay sao?”
Nói đến vẫn là lỗi của anh ta Mạc Vinh Thành lắc đầu một cái: “Chuyện của lúc đó không nhắc tới.
Mấu chốt bây giờ là cô ấy thương thế như thế nào, thông báo tất cả mọi người, huấn luyện xế chiều hôm nay tạm thời hủy bỏ.
Tất cả mọi người tự do hoạt động, cậu cũng ở lại nơi này đi”
“Dạ, cậu chủ.”
Minh Trí cùng những quân nhân sau lưng anh †a, đồng loạt hô.
Mạc Vinh Thành gật đầu rời đi.
Bệnh viện quân khu.
“Đang giải phẫu” này luôn sáng đỏ.
Mạc Vinh Thành đứng ở hành lang dài bên ngoài phòng giải phẫu, gió lùa vào ô cửa sổ rộng mở, thổi phần phật ống tay áo của anh ta.
Sắc mặt anh ta vốn tái nhợt, sau khi bị gió lùa lại càng †ỏ ra yếu ớt.
Cả