Hiện Tại Thật Đáng Sợ Họ dường như hoàn toàn phớt lờ chuyện có một người đàn ông đang nắm trong phòng khách tại tầng một nhà họ, “Được rồi, DK, đi cùng tôi nào, có rất nhiều đồ cần mang.
Này, Trần Tuấn Anh, có ăn hay không?
Cùng nhau lên lầu đi!” Lục Vương đi tới bên Trần Tuấn Anh, võ võ vai anh một cách kiêu ngạo: “Bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt đi.
Nói thế nào thì nói, chúng ta vẫn là anh em tốt, ăn chung ngủ chung, phải không nào?”
“Sao anh còn nói những chuyện nhảm nhí như vậy? Có bia, có thịt nướng không? Nếu có thì đi, không có thì đừng nói nhiều” Trần Tuấn Anh vỗ mông Lục Vương, nói oang oang “Này, anh có còn biết đây là địa bàn của ai không hả?” Lục Vương có chút tức giận.
Hai người cãi nhau ầm rồi rời đi, Lâm Ngọc Huy cũng bước chầm chậm theo sau bọn họ.
Tiêu Thành Đạt tiến lại gần Lâm Ngọc Linh, cởi áo khoác của mình rồi khoác lên người cô: “Tôi mua cho cô một cái giống thế này nhưng size nhỏ hơn.
Nhưng bây giờ cảm thấy không cần size nhỏ, mặc thế này cũng rất vừa vặn.
Cô lên lâu thử xem sao”
“Được!” Lâm Ngọc Linh khẽ gật đã “Tôi tin cô.”
Khi Lâm Ngọc Linh nghe thấy những lời này, trong lòng cô bỗng cảm thấy có một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, không thể giải thích được.
Cô giữ lấy chiếc áo mà Tiêu Thành Đạt vừa đưa, im lặng đi lên lầu.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Thành Đạt và Tạ Công Khanh Tiêu Thành Đạt không để ý đến vết thương của mình, bước đến sofa rồi ngồi xuống: “Hai mươi lăm năm trước, anh giết một người ở Đà Nẵng.
Anh ta được gọi là gã béo, tên thật là ‘Vương Thiết.
Anh ta từng là tay sai của anh, nhưng sau khi việc anh xuất khẩu băng đĩa lậu bị anh ta phát hiện, anh ta lại muốn dọa anh để kiếm chút tiền.
Cuối cùng vì tham lam mà bị diệt khẩu.
Sau đó anh đưa cho gia đình anh ta một khoản tiền, vậy là xong chuyện”
“Sao anh lại ..“ Tạ Công Khanh nhất thời sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Anh nhầm rồi, tôi không hề làm việc đó”
“Hai mươi mốt năm trước, mười chín năm trước, mười sáu năm trước, mười năm trước, bốn năm trước ..” Tiêu Thành Đạt không muốn mất công nhắc lại chỉ tiết từng sự việc, chỉ lười nhác điểm qua các mốc thời gian bằng chất giọng trầm đục: “Ngày 27 tháng 4, ngày 18 tháng 9, 30 tháng 4,28 tháng 10, 3 tháng 7”
Mồ hôi trên trán Tạ Công Khanh chảy ròng ròng: “Anh, anh..”
“Những chuyện này, tôi sẽ sắp xếp lại cho rõ ràng, sau đó nộp lên tòa án.
Tôi cũng sẽ dùng mọi mối quan hệ của mình để vụ án này có thể được xét xử công bằng.
Bây giờ thì anh có thể rời khỏi ngôi nhà này rồi”
Trên tầng hai, Lâm Ngọc Huy nhìn xuống bên dưới, vô cùng