“À, chuyện này cô phải hỏi cậu chủ”
“Anh ấy thật ngớ ngẩn.”
Hồng Hoàng nói rồi mở cửa đi vào.
Sau khi đóng lại cánh cửa với khóe miệng khẽ nhếch cười, Minh Trí lặng lẽ rời khỏi.
Phía bên trong, thực sự không hề giống phòng làm việc.
Trong phòng chất đống những đồ trang trí và những thứ tương tự dành cho Giáng sinh, nhiều loại đèn màu khác nhau cũng giăng kín trần nhà.
Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần, nhưng trong phòng lại bừng sáng, khiến khuôn mặt cô có chút nóng lên.
“Mạc Vinh Thành, anh đang làm gì vậy?” Cô hét lên, tiến vào bên trong: “Anh đang ở đâu?”
“Em thấy nơi này thế nào?”
“Ngốc nghếch nghếch!”
Mạc Vinh Thành không biết tìm đâu ra một bộ đồ ông già Noel mặc vào, trông rất bưồn cười, hệt như một diễn viên hài.
Anh đứng trước mặt cô cười: “Không phải hôm trước em có nói rằng em không biết giáng sinh là gì hay sao? Anh vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể nghĩ ra cách này.
Vậy mà em lại gọi anh là tên ngốc, em không sợ làm anh tổn thương, không sợ làm tím anh đau hay sao?”
Tái tìm anh đáng giá bao nhiêu? Hồng Hoàng không thừa nhận thất bại lếu đặt trước người khác, có lẽ giá trị hàng trăm hàng ngàn.
Nhưng đối với em, xem ra nó không đáng một xu rồi”
Vậy là, thua rồi Từ đầu cô đã biết mình không nên dùng những từ ngữ hoa mĩ thế này để nói với anh.
Mạc Vinh Thành vốn rất giỏi sử dụng những lời như vậy.
“Anh biết em mà, em sẽ không thể bộc lộ cảm xúc của chính mình” Cô bước lên trước, sau một hồi do dự, cuối cùng vươn tay ôm lấy anh: “Chỉ là, được biết anh là một điều rất tuyệt vời”
“Thế là đủ rồi”
Mạc Vinh Thành nhẹ nhàng xoa sau đầu cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sau này anh sẽ cùng em tham dự bất cứ lễ hội nào em thích, nhưng có một yêu cầu, không biết em có làm được không”
Hồng Hoàng suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân hiện tại cũng không có khả năng giúp anh điều gì: “Yêu cầu gì vậy?”
“Hãy chung thủy với anh.”
Khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy tim mình dường như đập chậm lại một nhịp.
Giọng nói dịu dàng của Mạc Vinh Thành như thể ngân vang mãi, khiến cô mơ màng trong một giấc mộng ngọt ngào.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên.
Mạc Vinh Thành buông cô ra, lấy điện thoại di động, thoáng giật mình khi thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình.
Sau đó ánh mắt anh có phần tối sầm lại, nhấc máy: “Anh Nghiêm?”
“Những việc làm gần đây của anh khiến tôi rất cảm động.
Đối với việc vì một cô gái mà từ bỏ công danh sự nghiệp, hiện nay thực sự có không nhiều người có khả năng làm như vậy.
Cho nên, †ôi có một gợi ý hay cho anh, không biết thủ trưởng Vinh Thành có muốn nhận hay không?”
“Ö, anh muốn làm