Vẫn đang ngồi trong phòng vệ sinh cô có chút lo lắng, không biết nên làm thế nào.
“ Bây giờ phải làm sao? Hay là nói cho Nhất Thiên biết?”
Trong đầu cô không còn nghĩ ra cách nào khác ngoài anh.
Không do dự nữa cô lập tức lái xe đến công ty.
“Cô chủ, cô vừa về lại đi đâu vậy?” Trịnh quản gia thấy cô tức tốc chạy ra ngoài lái xe đi có hơi lo.
Tập đoàn Cố thị...
Cô đứng trước cửa văn phòng anh nhưng chưa dám gõ,
“Cốc cốc”
“Vào đi”
Cô mở cửa nhưng không bước vào nhìn anh ủy khuất.
“Bảo bối, không phải nói hôm nay nghỉ đi chơi với Tiểu Hi sao? Sao lại về đây? Hay là nhớ anh rồi?”
Hôm qua cô nói sẽ cùng Tiểu Hi đi chơi cả ngày sẽ không đến công ty làm anh ủ rủ cả buổi căn phòng thì lạnh như băng vậy mà bây giờ cô lại ở đây anh còn tưởng mình tự tưởng tượng ra hình dáng cô.
“Hức” cô nức nở đứng trước cửa.
“Bảo bối, em sao vậy ai ăn hiếp em? Anh sẽ cho lẻ đó không chỗ dung thân”
Thấy cô nức nở như vậy anh rất lo.
“Nào qua đây ngồi” anh để cô ngồi lên đùi an ủi dỗ dành.
“Nhất Thiên, anh bắt nạt em”
“ Anh? Hôm nay anh có làm gì đâu? Bây giờ anh mới được nhìn thấy em nữa là”
Cô nói anh bắt nạt cô? Nhưng anh vẫn luôn ở trong công ty mà không hề đi theo làm phiền cô.
“Nhất Thiên, em có thai rồi”
Cô ôm chặt lấy cổ anh nói vào tai.
“...”
Nửa thế kỷ trôi....
Nghe được cô nói như vậy Cố Nhất Thiên như người mất hồn.
Anh không biết nên làm gì với cô luôn.
Có thai là chuyện vui mà bây giờ cô khóc nức nở nói anh bắt nạt cô.
“ Bảo bối em nói thật sao?” anh thật sự không tin vào tai mình có phải anh đang mơ không?
“ Em lại lấy chuyện này ra đùa với anh làm gì?”
“Chuyện vui như vậy, em khóc cái gì? Em không muốn có con với anh à?”
“Không phải” cô lắc đầu lia lịa.
“ Thế em khóc cái gì?”
Cô đứng phắt dậy chỉ tay vào anh.
“Cố Nhất Thiên! Anh quỳ xuống cho em”
Cơn thịnh nộ đến rồi.
Anh không kịp phản ứng cả người đã quỳ xuống đất rồi.
“ Anh