Phương Linh chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày cô sẽ nắm tay cùng Bạch Tử Hàn đi trên đường.
Kí ức trở lại mười lăm phút trước, sau một hồi đấu mắt cô đành phải chịu thua với anh.
"Tránh ra cho tôi về." Phương Linh không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, định rời khỏi con ngõ.
Bạch Tử Hàn không cho cô đạt được ý nguyện, anh chặn trước mặt cô giọng nói lạnh nhạt.
"Đây là đất nước của cô, cô làm hướng dẫn viên cho tôi đi"
Phương Linh ngạc nhiên chỉ vào mình.
"Tôi làm hướng dẫn viên sao?"
Bạch Tử Hàn nhẫn nại gật đầu.
"Tôi không biết" Phương Linh lách sang khoảng trống bên cạnh tính rời đi.
Bạch Tử Hàn hơi nheo mày, dường như đã hết kiên nhẫn nên trực tiếp kéo tay cô đi.
"Này, anh làm gì vậy?" Phương Linh muốn dằng tay ra nhưng không được.
"Nếu cô dám thu hút sự chú ý ở chỗ đông người này thì tôi không dám chắc chúng ta có thể toàn thây trở về đâu" Bạch Tử Hàn thấp giọng nói với cô, tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô đi về phía trước.
Phương Linh cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đi theo anh, trở thành một hướng dẫn viên bấy đắc dĩ.
"Anh ăn tối chưa?" Phương Linh quay sang hỏi Bạch Tử Hàn sau một hồi cứ đi không mục đích.
Bạch Tử Hàn lắc đầu.
Thế là Phương Linh liền kéo anh vào một quán phở bên đường.
"Cô ơi, cho con hai bát phở bò nha." Phương Linh nói với chủ quán rồi quay sang nói chuyện với Bạch Tử Hàn.
"Đến Việt Nam mà anh không ăn phở thì đúng là một điều tiếc nuối đấy"
Bạch Tử Hàn cũng đã từng nghe qua món phở ở Việt Nam, nhưng anh chưa từng thử. Bạch Tử Hàn cũng không vì chỗ này là lề đường mà khó chịu hay ghét bỏ, ngược lại anh lại rất thoải mái, còn không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Rất nhanh hai bát phở nóng hổi được bê ra.
"Anh mau ăn đi" Phương Linh nói rồi cầm thìa với đũa lên bắt đầu ăn.
Bạch Tử Hàn cũng cầm đũa lên nếm thử, sau đó liền gắp liên tục, thoáng chốc đã hết nửa bát.
Phương Linh ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ chuyên chú ăn uống của anh, vô thức cười một cái, cô nói mà ai ăn món này rồi cũng sẽ phải thích thôi. Đấy anh cứ yên tĩnh thế này có phải đỡ đáng ghét hơn không.
Ăn xong bọn họ tiếp tục dạo trên phố, đi mệt lại tấp vào một quán ăn vặt bên đường để ăn.
"Anh thấy mấy món ăn ở Việt Nam ngon chứ?" Phương Linh vừa uống trà chanh vừa nhìn anh ở đối diện, nói.
"Số lượng thức ăn tôi ăn hôm nay đã vượt qua mức quy định." Bạch Tử Hàn dựa ngừa vào ghế, nhàn nhạt nói.
"Ăn mà còn phải quy định ăn bao nhiêu sao?" Phương Linh tò mò hỏi, lần đầu cô nghe thấy đấy
" Nghệ sĩ chúng tôi đều có chế độ ăn uống riêng, vừa giữ được sức khỏe, vừa giữ được vóc dáng chuẩn"Bạch Tử Hàn khuấy khuấy ly cà phê ở trên bàn, lạnh nhạt nói.
"Làm nghệ sĩ cũng không sung sướng gì" Phương Linh cảm thán một tiếng, cô luôn hiểu rõ phía sau ánh hào quang là rất nhiều những góc khuất không ai biết. Phía sau sự thành công là biết bao sự cố gắng trong một thời gian dài. Ai nói làm nghệ sĩ là sướng đâu chứ, ăn cũng không được ăn theo ý mình.
Nhìn vẻ mặt thương hại