Thấy Phương Linh đi cũng được một lúc lâu mà không thấy trở lại, Tuấn Kiệt liền đi đến khu vệ sinh xem sao.
Chỉ là không ngờ cảnh đầu tiên anh ta nhìn thấy lại là cô đang cùng một người đàn ông khác diễn cảnh thân mật.
Khi nghe thấy tiếng gọi của Tuấn Kiệt Phương Linh theo phản xạ đẩy mạnh Bạch Tử Hàn ra, khiến anh hơi lùi lại phía sau.
Mi tâm Bạch Tử Hàn hơi nhíu lại, anh không nhìn cô nữa mà quay sang nhìn kẻ phá đám chuyện tốt của anh. Mắt anh sắc lạnh chĩa thẳng vào mặt Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt cũng không phải kẻ yếu thế cũng trừng mắt nhìn lại. Cả hai đều đang âm thầm quan sát đối phương. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mùi sát khí đã nồng nặc bốc lên giữa hai người họ.
Phương Linh thấy tình hình có vẻ không ổn, vội lên tiếng.
"Anh ấy....bị say nên mới không may ngã vào người mình.
Cô vừa dứt lời, thì sự chú ý của hai người đàn ông liền lập tức đổ dồn về phía cô.
Tuấn Kiệt lên tiếng trước, giọng anh ta vẫn rất ấm áp và đầy sự quan tâm trái ngược hoàn toàn với vẻ sát khi lúc nãy.
"Mình thấy cậu đi lâu quá nên có chút lo lắng, cậu không sao là tốt rồi."
"Ừ, mình không sao, chúng ta đi ra ngoài thôi" Phương Linh chỉ muốn mau chóng tách hai người này ra, cô cứ có dự cảm là hai người họ sắp chuẩn bị đánh nhau tới nơi vậy.
Phương Linh đang định đi về phía Tuấn Kiệt thì cổ tay lại bị Bạch Tử Hàn nắm lại, anh nhìn cô, ánh mắt có phần nghiêm lại.
"Tôi say lúc nào chứ? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong, em không được đi đâu hết."
Phương Linh khẽ nhíu mày, tên ngốc này không biết phối hợp diễn với cô gì cả.
"Tôi thấy anh say lắm rồi đấy, mau về nhà nghỉ ngơi đi." Phương Linh nói rồi dùng sức muốn rút tay ra, nhưng cổ tay lại càng bị anh nắm chặt hơn.
"Anh mau buông tôi ra." Cổ tay bị anh nắm có hơi đau khiến cô vô cùng khó chịu nên giọng nói cũng có hơi gắt gỏng.
Sắc mặt Bạch Tử Hàn lúc này đã lạnh đến mức có thể khiến người ta đóng băng, đôi mắt thầm trầm nhìn thẳng vào cô. Giọng nói cũng trở nên rét lạnh lạ thường.
"Tôi chưa cho phép em đi"
Bá đạo! quá bá đạo rồi, lần đầu tiên trong đời cô thấy một người đàn ông vừa bá đạo lại ngang ngược như anh.
Cô còn chưa kịp đáp trả thì Tuấn Kiệt đã tiến nhanh đến cầm lấy cổ tay còn lại của cô.
"Mau buông cô ấy ra, anh không thấy cô ấy đang rất đau sao?" Tuấn Kiệt nhìn thẳng vào mặt Bạch Tử Hàn mà nói.
Bạch Tử Hàn vẫn lạnh mặt, nhưng lực tay cũng đã thả lỏng rất nhiều, tuyệt nhiên vẫn không buông tay cô ra.
"Anh không thấy chúng tôi đang nói chuyện sao, chen vào chuyện của người khác rất mất lịch sự đấy anh có biết không?" Bạch Tử Hàn nhướng mày nhìn Tuấn Kiệt, nói bằng tiếng Anh một cách lưu loát, giọng nói thì vô cùng đanh thép, không hề có chút yếu thế.
"Chỉ mình anh muốn nói thôi, anh xem cô ấy đi có tí gì là muốn nói chuyện với anh không?" Tuấn Kiệt cúi xuống nhìn