Vừa trở về khách sạn Gia Mỹ liền nằng nặc muốn đổi chữ kí với Phương Linh, cô ấy muốn có khăn tay của Bạch Tử Hàn.
Cô đương nhiên phải chêu chọc Gia Mỹ một chút, không đồng ý đổi.
"Linh Linh đáng yêu của mình à, cho mình đổi đi mà năn nỉ đó" Gia Mỹ bám lấy người Phương Linh như con gấu koala.
Khó khăn lắm mới thấy cô bạn phải hạ mình năn nỉ cô, cô đương nhiên rất hưởng thụ cảm giác này, mặt hất cao lên trời.
Gia Mỹ vì chiếc khăn tay của thần tượng mà vứt bỏ luôn cả sĩ diện và liêm sỉ, cô chỉ cần khăn tay của thần tượng mình thôi.
"Bạn hiền, đổi cho mình đi mà, về nước mình sẽ đãi đi ăn một bữa thật lớn." Gia Mỹ đưa ra điều kiện.
"Chiếc khăn tay này chỉ đáng giá một bữa ăn thôi à" Phương Linh mân mê chiếc khăn tay nhìn với vẻ đánh giá.
"Cậu muốn bao nhiêu bữa cũng được, mình sẽ đưa cậu đi mua đồ nữa, muốn mua đồ gì tùy cậu." Gia Mỹ vội nói, ánh mắt sáng rực nhìn chiếc khăn trong tay Phương Linh.
Phương Linh không tiếp tục chêu đùa cô ấy nữa đồng ý đổi chiếc khăn cho cô ấy, còn mình thì nhận lấy tờ giấy có chữ kí của anh tùy tiện để vào trong túi xách.
Gia Mỹ được như ý nguyện, cầm lấy khăn tay liền hít lấy hít để, đây chính là mùi thơm của thần tượng, a thơm quá đi thôi.
Phương Linh nhìn dáng vẻ có phần biến thái của Gia Mỹ, cô không nhịn được tránh xa cô ấy một chút. Thích thì cô có thể mua 10 cái như vậy.
"Ôi, mình nhất định là fan nữ hạnh phúc nhất trên đời." Gia Mỹ để chiếc khăn vào trong lòng, cười tươi rói mà nói.
"Cậu cứ ngồi đấy mà ảo tưởng đi." Phương Linh ấn vào trán cô ấy một cái rồi đi vào phòng tắm thay đồ.
******
Đến buổi tối vì Gia Mỹ không thể đi lại quá nhiều nên bọn cô gọi cho nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên phòng.
Ăn uống xong xuôi đã là 8 giờ tối.
Gia Mỹ liên tục đòi cô dẫn cô ấy ra ngoài, nhưng cô đương nhiên không đồng ý, cái chân này mà không dưỡng tốt sẽ chuyển nặng, không thể chủ quan được.
"Cho mình ra ngoài đi mà, mình muốn đi ăn mỳ xào cay" Gia Mỹ ôm lấy cánh tay Phương Linh lắc qua lắc lại nài nỉ.
Phương Linh ôm trán, bất lực nhìn cô ấy. Rõ ràng vừa mới ăn xong giờ lại đòi ăn tiếp, không sợ béo lăn ra đó sao.
"Nhìn cậu xem sắp lăn được rồi đấy."
Phương Linh lườm Gia Mỹ một cái.
"Nếu có thể lăn đến bên Hàn ca thì mình cũng cam lòng" Trong mắt Gia Mỹ hiện lên rõ dòng chữ 'si mê không lối thoát'
Thật sự hết nói nổi mà.
"Được rồi, ngoan ngoãn ở lại phòng mình đi mua cho cậu." Phương Linh nói rồi cầm túi xách nhanh chóng rời khỏi phòng mà không quay đầu lại. Cô sợ cô bạn của mình sẽ lại bám riết đòi đi cùng.
Đứng dưới khách