Tầm 5 giờ sáng, Viên Thi đang ngủ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô giật mình cầm lên xem là bạn thân cô gọi tới.
Tại sao Tuyết Giao lại gọi ngay giờ này chứ, bộ không muốn cho cô ngủ hay sao?
" Tuyết Giao, cậu đang phá giấc ngủ của tớ đấy " giọng cô ngáy ngủ nói.
" Sáng nay tớ, Tuyết Hoa và bà ngoại cậu sẽ bay về thành phố chắc trưa sẽ tới đó, có gì tớ gọi cậu sau "
Tuyết Hoa là em gái của Tuyết Giao, lần này hai chị em Tuyết Giao cùng về thành phố luôn.
" Không phải cậu nói vài ngày nữa mới về à "
Tối qua cô và Tuyết Giao có nói chuyện với nhau nhưng Viên Thi không nghe bạn mình nói gì cả, đến bây giờ mới gọi báo cho cô.
Đúng thật là.
" Tớ giải quyết công việc xong hết rồi tính là hôm sau mới về nhưng nhớ cậu quá nên quyết định về luôn "
Cô và Tuyết Giao là bạn học và hai người chơi thân cho đến tận bây giờ.
" Tớ biết rồi, trưa nay tớ sẽ tới sân bay đón cậu, vậy nhé, tớ cúp máy đây " cô không đợi bên kia trả lời mà lập tức cúp máy ngay.
6 giờ hơn là cô phải thức nữa rồi nên bây giờ cô tranh thủ thời gian để ngủ, tối qua cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được đến tận hơn 1 giờ sáng mới yên giấc.
Tuyết Giao chỉ biết cười trừ, cũng đúng thôi Viên Thi trước giờ vẫn luôn thích ngủ như vậy, trước đây nghỉ hè Viên Thi dành nhiều thời gian cho việc ngủ hơn là đi ra ngoài chơi.
" Tiểu Giao, tiểu Hoa, hai đứa mau qua đây ăn sáng đi, lát nữa còn phải đến sân bay " bà ngoại Chu lên tiếng gọi.
Biết hôm nay phải đi sớm nên bà ngoại Chu đã thức dậy để chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người.
" Vâng, tụi con tới ngay "
Tuyết Giao và Tuyết Hoa cũng giống như Viên Thi vậy, đều không có ba mẹ thế nên cả ba người xem nhau như chị em ruột và cùng sống chung một nhà từ rất lâu, hai chị em Tuyết Giao cũng gọi bà ngoại Chu giống như Viên Thi vậy.
Mối quan hệ của cả bốn người đều rất tốt, bà ngoại Chu cũng quan tâm đến hai chị em Tuyết Giao.
Sau khi ăn xong ba người cùng nhau bắt taxi để đến sân bay, vé thì đã đặt rồi nhưng vẫn còn thêm một số thủ tục khác nữa nên phải tranh thủ đi tới đó mất công lại muộn giờ.
Tô Niên bên này cũng dậy khá sớm, anh thay đồ xong thì xuống phòng khách ngồi uống trà.
" Thiếu gia bữa sáng đã làm xong, cậu có muốn dùng luôn không? " quản gia Trần đi từ phòng ăn lên hỏi anh.
Việc ăn uống của anh rất thất thường vậy nên quản gia Trần phải hỏi trước, nhỡ đâu anh lại không ăn nữa.
" Chút nữa " anh không nhanh không chậm nói.
" Vâng " quản gia Trần nói xong thì lui đi.
Với anh việc có ăn sáng hay không cũng không quan trọng lắm, có bữa anh bận tới nổi chỉ dùng có mỗi cơm tối mà thôi.
" Lão đại, ông Tom muốn gặp ngài để bàn chuyện hợp tác trong lô hàng sắp tới " Quách Phó đi tới cung kính nói.
" Hẹn ông ta tối nay gặp mặt " anh chậm rãi đáp.
" Rõ lão đại "
Trưa nay anh bận xíu việc rồi nên đành dời lịch hẹn vào buổi tối vậy.
Ngồi lại phòng khách một chút sau đó anh và Quách Phó đi vào dùng bữa sáng, hiện tại chỉ có mình hắn là theo anh về đây thôi, còn Châu Phong và Tân Tự đang ở Pari để lo ít việc cho anh, ngày mai bọn họ cũng sẽ trở về thành phố.
* Reng!.
reng!.
.
reng *
Điện thoại của anh vang lên, Tô Niên liếc mắt nhìn một cái rồi từ từ bất máy.
" Tô Niên! Con về thành phố tại sao lại không nói với ta " giọng nói của một người trung niên vang lên ở đầu dây bên kia.
Người đó chính là ba anh.
" Không cần thiết, gọi làm gì? " anh hời hợt nói.
" Ta muốn gặp để nói với con về chuyện hôn sự "
Đôi mày anh lập tức nhíu lại, từ hôm qua đến nay Tô Dạ gọi cho anh gần mười cuộc là để nói tới vấn đề này sao? Khi nãy anh cũng định là không nghe nhưng suy cho cùng thì vẫn nên nghe một lần.
Biết vậy khi nãy anh cho Quách Phó bất máy cho rồi.
" Tôi không liên quan đến những chuyện đó, ông muốn thì tự đi mà lấy " anh nói xong thì tắt máy.
Từ bao giờ chuyện hôn nhân của anh lại để cho người khác sắp đặt như vậy?
Những chuyện đó anh không cần ông phải lo cho mình, với lại anh vẫn chưa nghĩ tới chuyện lập gia đình.
Có lẽ nghe cuộc trò chuyện giữa anh và ba anh thì cũng đủ hiểu mối quan hệ của hai người không được tốt lắm.
Từ ngày mẹ anh và đứa em gái chưa chào đời của anh mất thì cũng là lúc tình cảm cha con anh không còn như trước nữa.
Khi anh lên 12 tuổi thì mẹ anh lại một lần nữa mang thai, anh cứ nghĩ rằng mình sẽ có thêm cô em gái và lúc đó anh rất mong chờ đến ngày em mình chào đời.
Nhưng chẳng may, mẹ anh lại xảy ra tai nạn khi đứa bé trong bụng vừa tròn 8 tháng và hơn hết vụ tai nạn đó đã khiến Tô Niên mất đi mẹ và em gái mình.
Điều đó làm sao anh có thể chấp nhận được, anh điều tra ra thì mới biết là do mẹ anh nhìn thấy ba anh đi cùng với một người phụ nữ khác, còn ôm ấp rất thân mật và bà ấy đã lái xe đuổi theo chẳng may thì xảy ra tai nạn.
Trong lòng anh vẫn luôn căm hận người cha này nếu như lúc đó ông không làm điều có lỗi với mẹ anh thì bà ấy đã không chết.
Bắt đầu từ đó anh luôn lạnh nhạt với ba mình và anh luôn