Edit: susublue
"Bác cả, bác không biết đâu, anh họ đưa chị họ đến một làng du lịch gần bờ biển. Sau đó chị họ dự định tặng anh họ một cái đảo nhỏ tư nhân làm quà đáp lễ, còn hỏi con như vậy có quá hẹp hòi không. Suýt chút nữa con đã rơi lệ rồi, thật quá đả kích mà, hu hu..." Gọi điện cho Tần Khả Tâm, Diệp Di Nhiên không chút khách sáo bán đứng Hứa Mạch và Lâm Du.
"A, không ngờ Hứa Mạch còn có thể lãng mạn như vậy! Làng du lịch ở bờ biển, trời xanh, mây trắng, biển khơi... Bác quyết định tặng Tiểu Du một cây dương cầm. Đến lúc đó có thể đặt ở bờ biển, nghe âm thanh của sóng biển, cảm nhận gió biển lất phất, Tiểu Du giống như nữ thần ngồi ở đó đánh đàn, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy rất đẹp rồi." Phản ứng của bà không giống với suy nghĩ của Diệp Di Nhiên, Tần Khả Tâm còn kích động hơn cô, thậm chí còn có ý tặng Lâm Du một cây dương cầm.
Diệp Di Nhiên đen mặt lại: "Bác cả, mặc dù hình ảnh bác nói quả thật rất đẹp, nhưng tặng dương cầm bày ra bờ biển thì khỏi đi..."
"Tại sao lại khỏi? Tiểu Du đàn dương cầm rất tốt, cho dù là mở một buổi diễn tấu cũng hoàn toàn có thể." Tần Khả Tâm càng nghĩ càng thấy có khả năng nên liền muốn lập tức hành động.
"Tài nghệ dương cầm của chị họ nhất định là không ai sánh bằng nhưng trình diễn ở bờ biển thì vốn chỉ có quay mv hay là chụp poster mới cần thôi! Nếu không thì lúc cầu hôn mới có thể dùng được. Bâu giờ vô duyên vô cớ thì không cần làm vậy đâu!" Diệp Di Nhiên cũng biết Tần Khả Tâm có tình cảm với dương cầm nên cũng không quá kích thích bà.
"Vậy liền đặt dương cầm ở bờ biển để cho Hứa Mạch đàn cho Tiểu Du nghe! Mặc dù Hứa Mạch đàn piano không bằng Tiểu Du nhưng cũng chấp nhận được." Suy nghĩ của Tần Khả Tâm không bị Diệp Di Nhiên đánh lui, mà ngược lại còn rất vững vàng.
Nói tới chỗ này thì Diệp Di Nhiên lại càng không biết nên nói gì tiếp. Cô bỗng nhiên phát hiện gọi cho Tần Khả Tâm là một quyết định vô cùng vô cùng sai lầm. Sớm biết kết quả như vậy thì không bằng cô về nhà nhổ nước bọt phỉ nhổ họ cùng với Chu Lăng!
Dĩ nhiên, buổi tối hôm đó về đến nhà Diệp Di Nhiên quả thật đã kể lại với Chu Lăng việc của Hứa Mạch và Lâm Du.
"Đảo nhỏ tư nhân cái gì chứ, đúng là đả kích người mà!" Đây là lời tổng kết cuối cùng của Diệp Di Nhiên sau một loạt từ ngữ miêu tả.
"Làng du lịch cũng không có quá nhiều trở ngại." Mặc dù không thật sự muốn so với Hứa Mạch nhưng hành động của Hứa Mạch cũng khó tránh chạm đến lòng tự ái của Chu Lăng.
Quả thật là rất lớn! Diệp Di Nhiên gật đầu một cái, đồng ý nói.
Ngay khi Diệp Di Nhiên nói đủ chuyện trên trời dưới đất với Chu Lăng thì bên Nhà họ Hứa đã biết hết những động tĩnh mới nhất của Hứa Mạch và Lâm Du rồi.
Đối với việc tặng làng du lịch và đảo nhỏ tư nhân, Hứa Hoán ngoài việc cảm thấy bội phục thì vẫn chỉ có bội phục. Ngược lại kiếp này anh cũng không có khả năng làm theo phong cách tổng giám đốc bá đạo như vậy, nên thôi cứ đứng cổ động cho anh ấy phát huy đi!
Hứa Chấn Thiên lại không nói gì. Hứa Mạch có năng lực để tặng thì đó cũng là trách nhiệm mà Hứa Mạch cần phải gánh vác. Nhà họ Hứa đã có nhiều tiền rồi, dĩ nhiên sẽ không để ý đến việc làng du lịch do ai đứng tên. Mà Lâm Du lại được Hứa Mạch nhận định nên cũng chính là người Nhà họ Hứa đường đường chính chính, hoàn toàn có tư cách nhận lấy quà tặng của Hứa Mạch.
Còn về việc Lâm Du có thể tặng lại quà đáp lễ hay không, món quà đó là gì thì Hứa Chấn Thiên không hề hỏi tới. Nhưng cũng phải thừa nhận nếu như Lâm Du thật sự tặng một hòn đảo nhỏ tư nhân làm quà quà đáp lễ cho Hứa Mạch thì ngay cả Hứa Chấn Thiên cũng đều không thể không vỗ tay kêu tuyệt.
Ở nơi này tất cả mọi người đều đang trong tình trạng như vậy, chỉ có mình Hứa Mạch là không biết Lâm Du sắp tặng quà đáp lễ cho anh. Cho đến khi Lâm Du đặt giấy tờ liên quan vào trong tay anh thì cả người Hứa Mạch cũng chấn động.
"Tiểu Du, sao lại thế..." Kinh ngạc nhìn tất cả giấy tờ đều có tên anh làm chủ sở hữu, phản ứng đầu tiên của Hứa Mạch chính là mau chóng đổi lại tên trên đó.
"Của anh chính là của em." Biết Hứa Mạch có thể lựa chọn hành động nên Lâm Du bình tĩnh nói, "Anh giúp em bảo quản."
Bảo quản một hòn đảo nhỏ tư nhân sao? Hứa Mạch hoàn toàn có thể cảm nhận được Lâm Du muốn cám ơn anh, nhưng... Trong lúc nhất thời lại không biết nên đáp thế nào.
"Của em vẫn là của em đúng không?" Thấy Hứa Mạch im lặng một lúc vẫn không nói chuyện, Lâm Du suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung nói.
Hứa Mạch cười, bị lời nói của Lâm Du chọc cười. Tiện tay đặt giấy tờ đó qua một bên, ôm lấy Lâm Du: "Vào những lúc này thì nên dùng giọng khẳng định chứ không phải là hỏi ngược lại."
"Ồ." Gật đầu một cái, Lâm Du nói lại, "Của em vẫn là của em!"
Tiểu Du của anh... Nụ cười trên mặt Hứa Mạch càng sâu, tay ôm lấy Lâm Du cũng gia tăng sức lực. Có một thứ tình yêu hoàn toàn không cần diễn tả bằng ngôn từ cũng đủ làm cho anh rung động như vậy. Mà loại tình yêu này chỉ có Tiểu Du mới có thể cho anh, bất kỳ người nào khác cũng không được.
Cuối cùng Chu Tuyền vẫn đi tìm Lý Mộng. Không phải vì lấy lòng, cũng không phải là cầu xin tha thứ mà chỉ muốn hỏi rõ coi rốt cuộc gần đây Lý thị đang làm cái gì. Nếu như chỉ đơn giản muốn nhắm vào anh thì anh tình nguyện chịu đựng lửa giận của Lý thị một mình. Nhưng nếu hướng vào Chu thị thì Chu Tuyền cảm thấy có lẽ anh có thể trục lợi từ bên trong được.
Lý Mộng không ngờ lúc còn sống lại vẫn có thể gặp lại Chu Tuyền. Hôm rời khỏi thành phố D cô đã thề kiếp này sẽ không để Nhà họ Chu làm nhục lần nữa. Mà nay Chu Tuyền chủ động tìm đến cô nên Lý Mộng rất bất ngờ. Nhưng sau khi do dự thì cô lại thay đổi chủ ý.
"Đã lâu không gặp." Nhìn Lý Mộng đi về phía anh, Chu Tuyền phải thừa nhận, sau khi hai người ly hôn thì Lý Mộng sống tốt hơn anh.
Không có gì là khiến Lý Mộng cảm thấy hả giận hơn giờ phút này. Không sai, cô quả thật bị Nhà họ Chu ép ly hôn, nhưng như vậy thì sao? Nhìn Chu Tuyền đang đứng trước mặt cô lúc này đi, chán nản chán chường, có gì đáng giá để cô lưu luyến? Cho nên, ly hôn đối với nàng lại quyết định sáng suốt. Mặc dù lúc đó cô thật sự không có quyền lựa chọn.
"Có chuyện gì?" Lý Mộng đi giày cao gót, cao ngạo đứng trước mặt Chu Tuyền, vẻ mặt lạnh lẽo cao quý.
Đây là Lý Mộng mà Chu Tuyền chưa từng thấy. Lúc trước Lý Mộng luôn giả bộ dịu dàng hiền lành, cũng có lúc vui vẻ phóng khoáng, diễn Dafnlê quysDôn thậm chí còn để lộ khía cạnh xấu xí ghen tị trước mặt anh. Chỉ có thái độ cao ngạo và lạnh lùng không để ai vào mắt là không có.
"Tiểu Mộng, gần đây em sống có khỏe không?" Dù thế nào thì nên luồn lách vẫn phải luồn lách. Chu Tuyền miễn cưỡng nở một nụ cười, định kéo gần quan hệ với Lý Mộng.
"Nhất định tốt hơn anh." Lý Mộng khinh thường cười lạnh.
Chu Tuyền cười khổ một tiếng, cũng không có chối: "Quả thật đúng như vậy. Rời khỏi anh thì tiểu Mộng quả thật sẽ sống tốt hơn."
"Đủ rồi, bớt nịnh hót đi. Anh tìm tôi chỉ vì muốn hỏi xem tôi có sống tốt không thôi sao?" Lý Mộng cũng không tin Chu Tuyền chỉ đơn giản tới hỏi thăm vài câu. Nếu đã có ý đồ thì không cần giả bộ vòng vo, chỉ cần đi thẳng vào vấn đề là được, tránh cho phải lãng phí nước miếng và thái độ.
"Tiểu Mộng, em thật sự không muốn cho anh lối thoát như vậy sao." Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Chu Tuyền bất đắc dĩ, "Đúng, anh tới tìm em vì chuyện khác. Nhưng điều này cũng không cản trở việc anh quan tâm em không phải sao?"
"Nói đi, chuyện gì." Hoàn toàn không tính nói chuyện cũ với Chu Tuyền, Lý Mộng xệ mặt xuống, giọng hơi mất kiên nhẫn.
"Em có biết chuyện Lý thị cạnh tranh với Chu thị không?" Nếu Lý Mộng không muốn nghe anh nói những cái khác thì Chu Tuyền cũng không nói nữa.
"Có chuyện này sao?" Lý Mộng thật sự không biết Lý thị đang trả thù Chu thị. Dĩ nhiên, dù có biết thì cô cũng sẽ không nói với Chu Tuyền. Ngược lại cô chỉ mong Chu thị bị Lý thị đánh bại, tốt nhất là hoàn toàn thâu tóm luôn Chu thị.
Dù là Chu Đáo, Chu Tuyền, hay Chu Lăng thì Lý Mộng đều ghét, hận không thể khiến cả nhà bọn họ đều phải chịu nỗi nhục cô từng trải qua.
Xem ra Lý Mộng thật sự không biết. Nếu không thì cô ta không thể tỏ vẻ kinh ngạc như vậy được, ngay cả một chút dấu vết giả bộ cũng không có. Trong lòng anh thầm khẳng định nên liền hít sâu một hơi: "Tiểu Mộng, chuyện của hai chúng ta nên tự giải quyết đi. Nếu liên quan đến hai gia tộc thì sẽ dính líu quá lớn. Em cảm thấy thế nào?"
"Tôi không có ý tưởng gì cả!" Chu Tuyền giăng lưới, Lý Mộng không có ý định chui vào. Cô nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, ngay cả ly nước Lý Mộng cũng không rót cho Chu Tuyền, mặc cho Chu Tuyền tự biên tự diễn.
Chu Tuyền nghẹt thở, không lường được Lý Mộng sẽ đối xử với anh như vậy. Anh có lòng tới đàm phán hòa bình với Lý Mộng, nhưng hiển nhiên Lý Mộng không muốn chung sống hòa bình với anh.
"Được rồi, nếu như anh tới tìm tôi để hỏi chuyện này thì tôi nói cho anh biết, anh tìm lộn chỗ rồi. Đến Lý thị tìm anh cả hoặc anh hai tôi đi, bọn họ sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng. Về phần tôi thì đã sớm trở thành tội nhân của toàn bộ Lý thị chỉ vì anh rồi. Cho nên đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sợ tôi sẽ nhịn không được muốn trả thù anh." Lý Mộng nói xong định rời đi. Nhưng mà mới vừa đi được hai bước thì liền bị Chu Tuyền ôm lấy.
Chu Tuyền đã hạ quyết tâm muốn ra tay từ trên người Lý Mộng, sao lại có thể tùy tiện thả Lý Mộng đi? Vỗ nhẹ bả vai Lý Mộng, giọng Chu Tuyền rất dịu dàng: "Tiểu Mộng, anh sai rồi, anh nhận lỗi với em, thật xin lỗi, xin em tha thứ cho anh."
Lúc đầu Lý Mộng còn liều mạng giãy giụa, định đẩy Chu Tuyền ra. Ai ngờ sức Chu Tuyền quá lớn, Lý Mộng không có cách nào dãy giụa. Bất đắc dĩ chỉ có thể mặc cho Chu Tuyền ôm mình thật chặt.
Chu Tuyền nói xin lỗi, Lý Mộng cũng không chấp nhận, cũng không có khả năng mềm lòng. Cô vốn cũng không có tình yêu với Chu Tuyền, đến tận bây giờ, sự dựa dẫm ngắn ngủi trước kia đã biến thành nỗi hận thù. Nếu như có thể, Lý Mộng hy vọng cô chưa bao giờ mềm lòng, cũng chưa từng gả cho Chu Tuyền. Chỉ có như vậy thì cô mới có thể một mực giữ được dáng vẻ ban đầu, vĩnh viễn yêu Hứa Mạch thật tốt.
Bởi vì cô đã từng lựa chọn nhầm, gả cho Chu Tuyền nên bây giờ ngay cả tư cách yêu Hứa Mạch cô cung đã bị tước đoạt. Mà Chu Tuyền lại vừa đúng là người Lý Mộng căm ghét nhất. Dù anh ta cho cô nhiều ảo tưởng thì Lý Mộng cũng không muốn mình chịu cảnh bi thảm như thế.
Chu Tuyền đang vui mừng không biết nguyên nhân Lý Mộng căm ghét mình, nếu anh biết thì anh nhất định sẽ không chút lưu tình châm chọc quay về! Dù sao ban đầu gả cho anh là lựa chọn của Lý Mộng. Còn nếu khi đó anh không lập gia đình với Lý Mộng, Lý Mộng còn có thể làm thế nào? Từ đầu đến cuối anh đều không quên, lúc anh quyết định cưới Lý Mộng thì Lý thị đã buông lời mặc kệ Lý Mộng, không muốn hợp tác với Chu thị. Khi đó anh cũng chỉ đánh cuộc thôi, bất đắc dĩ nên thua rất thảm, gần như mất tất cả.
Dù có như thế nào thì Lý Mộng cũng không muốn cho Chu Tuyền thêm bất cứ cơ hội nào. Mà Chu Tuyền thì đã quyết định muốn giữ Lý Mộng lại.
Cuối cùng, dưới sự bất đắc dĩ, Lý Mộng gọi điện thoại cho anh hai Lý ngay trước mặt Chu Tuyền. Hỏi anh cả Lý thì không thể nào được nên Lý Mộng không có gan này. Tuy anh hai Lý cũng có tánh khí nóng nảy, nhưng so với anh cả Lý thì anh hai Lý thật sự khách sáo hơn.
Lúc gọi cho anh hai Lý thì điện thoại Lý Mộng để loa ngoài, không sợ Chu Tuyền không nghe được, cũng không sợ Chu Tuyền hoài nghi. Ngược lại Lý Mộng cũng không có ý định vòng vo với Chu Tuyền. Dĩ nhiên, dienxdafnllequysdoon nếu như anh hai Lý không muốn nói cho cô biết thì Chu Tuyền cũng không thể tiếp tục bức bách cô.
Nhận được điện thoại của Lý Mộng, anh hai Lý có hơi ngoài ý muốn. Từ khi Lý Mộng ly hôn trở lại nhà mẹ đẻ, mặc dù mọi người không nói,
nhưng quan hệ lại trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. So với Lý Mộng lúc trước từng được cưng chiều thì hiện nay địa vị của Lý Mộng ở Nhà họ Lý đã rơi vào đáy cốc, hoàn toàn không còn được như lúc trước nữa.
Thân là người trong cuộc, Lý Mộng không thể nào không nhận ra điều này. Cũng chính bởi vì cô phát giác ra nên cũng để ý đến thái độ của người Nhà họ Lý hơn. Mặc dù ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng Lý Mộng cũng dần dần bắt đầu oán hận, thậm chí không muốn nói nhiều với người Nhà họ Lý. Như chuyện gọi điện giống hôm nay đúng là tình huống hiếm có.
"Anh hai, gần đây công ty có hành động gì lớn sao? Em nghe nói có liên quan đến Chu thị." Lý Mộng đi thẳng vào vấn đề.
"Bắt đầu từ khi nào mà cô lại quan tâm tới chuyện của công ty rồi hả?" Nghe Lý Mộng hỏi vậy thì anh hai Lý không hề suy nghĩ nhiều đã nhổ nước bọt nói một câu, cho câu trả lời chính xác, "Không sai, quả thật gần đây công ty có một cuộc cạnh tranh. Còn là cố ý nhắm vào Chu thị nữa, tôi đấu chính diện với chồng trước của cô"
"Anh hai, rốt cuộc công ty nhằm vào Chu thị hay là nhằm vào Chu Tuyền? Từ trước đến nay chưa từng nghe nói mọi người muốn báo thù cho em!" Chu Tuyền đứng bên cạnh nháy mắt với cô, Lý Mộng cũng không để cho Chu Tuyền thất vọng, lập tức hỏi trúng hồng tâm.
"Cô cảm thấy thế nào?" Thật giống như nghe được chuyện cười lớn, anh hai Lý cười lạnh một tiếng, "Lúc cô ly dị, trong nhà đều không ai ra mặt. Ly hôn lâu như vậy rồi mà còn nghĩ người trong nhà sẽ ra mặt cho cô sao."
Sự bất mãn của anh hai Lý đối với Lý Mộng được tích lũy từng chút một. Vì vậy có thể nhận ra giọng điệu của anh có chút ý châm chọc.
Không phải Lý Mộng không tức giận nhưng ngại Chu Tuyền đứng bên cạnh sẽ nghe được nên Lý Mộng khẽ cắn răng, nhịn xuống: "Vậy anh hai, hai người dự định đối chiến với Chu thị thế nào?"
"Không khác lúc này là bao! Còn phải xem ý của anh cả." Đối với chuyện này anh hai Lý cũng không rất rõ. Ngược lại là do anh cả Lý ra lệnh, anh chỉ đàng hoàng nghe lệnh làm việc thôi.
"Há, biết rồi." Thấy Chu Tuyền gật đầu với cô, Lý Mộng quyết định nhanh chóng cúp điện thoại.
Bị cúp điện thoại một cách khó hiểu, anh hai Lý bĩu môi, không hề suy nghĩ nhiều, bỏ điện thoại di động qua một bên, tiếp tục công việc.
"Như vậy được chưa?" Lý Mộng tối sầm mặt lại nhìn Chu Tuyền, ý đuổi người của cô cực kỳ rõ ràng.
Chu Tuyền không có lập tức rời đi mà trầm tư trong chốc lát, thâm thúy nhìn thẳng về phía Lý Mộng: "Giúp anh một chuyện, được không?"
"Không được." Lý Mộng không có hứng thú đi giúp đỡ Chu Tuyền, cũng không muốn lại lao đầu vào vòng phân tranh giữa Lý thị và Chu thị. Cô tự nhận mình không đủ năng lực, cho dù có tâm nhưng cũng vô lực.
"Rất đơn giản." Ngoại trừ Lý Mộng, Chu Tuyền không nghĩ ra ai có thể giúp mình, cũng không thể tìm được có thể giúp, "Tiểu Mộng, chẳng lẽ em không hề cảm thấy không cam lòng chút xíu sao? Ban đầu vì sao anh và em lại ly hôn, không phải em không biết nỗi khổ tâm riêng của anh. So với việc ba anh cương quyết thì anh vốn không có biện pháp nào khác."
"Không có biện pháp? Tôi thấy anh chỉ muốn kiếm lợi ích cho bản thân thôi!" So với nỗi khổ mà Chu Tuyền nói, Lý Mộng không muốn nghe dù chỉ một chữ, "Ban đầu tôi cũng biết anh là tiểu nhân chuyên đi bợ đỡ người khác, nhưng lại vẫn không nghĩ ra tại sao anh lại nghe lời ba mình như vậy. Cho đến khi thân thế của anh bị vạch trần thì tôi mới hiểu được, rốt cuộc vì sao anh không dám chống lại ba anh. So với Chu Lăng thì anh kém rất xa!"
"Cô..." Điều Chu Tuyền ghét nhất chính là có người so sánh anh với Chu Lăng. Anh thừa nhận anh kém Chu Lăng. Không phải kém về năng lực mà là kém về xuất thân. Chỉ bởi vì anh là con riêng của Nhà họ Chu nên cái gì cũng kém Chu Lăng, vì vậy mà lúc nào cũng bị Chu Lăng đè dưới chân.
Nếu có thể thì Chu Tuyền cũng rất muốn phản bác Chu Đáo một cách hợp tình hợp lý, làm theo ý mình giống như Chu Lăng. Nhưng trên thực tế anh không thể làm như vậy. Ngoại trừ luôn phải trông ngóng vào Chu Đáo thì anh vốn không còn đường khác để đi.
"Tôi thế nào? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Chu Tuyền, trải qua nhiều chuyện rắc rối như vậy, tôi và anh đều biết rất rõ gốc rễ của nhau. Dù là đúng hay sai thì nhìn vào thực tế, anh chẳng có gì có thể so với Chu Lăng cả đúng không?" Nếu đã bắt được nhược điểm của Chu Tuyền thì Lý Mộng sẽ không mềm lòng mà hung hãn làm tổn thương Chu Tuyền.
"Đúng, tôi kém hơn Chu Lăng." Ngoài sự dự liệu của Lý Mộng, Chu Tuyền không hề nổi giận với cô, cũng không hò hét. Anh chỉ tỉnh táo nhìn cô, nhẹ nhàng nói một câu, "Cho nên em muốn gả cho Chu Lăng nhưng Chu Lăng lại không đồng ý, không phải sao?"
Lúc này sắc mặt Lý Mộng đen xuống, đang chuẩn bị vỗ bàn tức giận thì liền bị Chu Tuyền đè bả vai.
"Tiểu Mộng, không phải anh muốn cãi nhau với em, cũng không hy vọng em động một chút là hận anh. Anh chủ động tới tìm em là thật lòng muốn hòa thuận với em. Không phải là phục hôn mà là làm bạn bè. Đừng quên trước khi kết hôn chúng ta đã từng là đồng minh tốt nhất. Mà sau khi kết hôn, anh và em cũng không có xảy ra mâu thuẫn quá lớn, càng không có bất kỳ xung đột gay gắt nào, đúng không?" Chu Tuyền chăm chú nhìn Lý Mộng, hy vọng mình có thể thuận lợi thuyết phục được cô mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
"Đồng minh? Chu Tuyền, rốt cuộc anh coi tôi là người hầu hay là đồng minh? Ban đầu tôi hợp tác với anh là hy vọng có thể gả cho Hứa Mạch! Nhưng cuối cùng thì sao? Không những tôi không thể gả cho Hứa Mạch mà còn tự đẩy mình vào hố ma Nhà họ Chu mấy người nữa. Hố ma, Chu Tuyền, anh có biết hố ma là cái gì không? Chính là cái nơi mà gọi trời trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, thiếu chút nữa tôi đã suy sụp rồi, thiếu chút nữa đã bị người nhà mấy người ép điên rồi!" Nếu Chu Tuyền không đề cập tới thì Lý Mộng cũng không tức giận như vậy. Nhưng mà Chu Tuyền vốn không biết Lý Mộng hận nhất là cái gì nên cứ nói về chuyện này.
"Thật xin lỗi!" Chu Tuyền không hỏi bất kỳ lý do gì, lời đầu tiên là nói xin lỗi.
Lý Mộng bị uất ức, Chu Tuyền không muốn biết, cũng lười suy nghĩ sâu xa. Ngược lại hai người cũng không phải người yêu gì cả, anh sẽ không đồng tình với Lý Mộng, cũng không cần muốn lui tới mãi với nhau. Những gì Lý Mộng gặp phải không chỉ đơn thuần là do anh gây ra mà còn có Nhà họ Lý, Chu Đáo và Chu Lăng, tất cả đến cùng một lúc. Nếu như Lý Mộng muốn hận thì hận tất cả mới đúng.
"Tôi không cần lời xin lỗi của anh, không cần!" Lý Mộng chợt đẩy Chu Tuyền ra, vành mắt đỏ lên.
Rốt cuộc Chu Tuyền có biết tâm trạng hoang mang, mất mát của cô vào lúc đó hay không? Vào lúc đó cô đã từng thấy rất tệ lại còn bị tất cả mọi người bỏ rơi. Cho dù sau khi ly dị trở lại Nhà họ Lý thì rất nhiều chuyện cũng đều đã thay đổi. Cô không còn là công chúa nhỏ được cả Nhà họ Lý sủng ái nữa, ngược lại lại biến thành một phiền phức lớn trong mắt mọi người. Ngay cả ba mẹ cô cũng không muốn để ý tới cô...
Những gì Lý Mộng trải qua đau khổ hơn so với Chu Tuyền tưởng tượng rất nhiều. Nếu như nói trước khi ly hôn Lý Mộng không cần để ý thái độ lạnh lùng của Nhà họ Chu là bởi vì cô vốn không coi nơi đó là nhà, diễn dafnlê quysdôn cũng không coi người nhà họ Chu là người thân. Như vậy sau khi ly dị thì mọi thứ lại trở thành một đoạn phim không thể quên.
"Anh biết em không cần, nhưng anh còn muốn nói với em. Bởi vì đây coi như là anh nợ em. Không thể bảo vệ tốt được em, là anh có lỗi với em. Anh xin lỗi, thành khẩn xin lỗi em." Giọng Chu Tuyền cũng có chút thành khẩn, ít nhất anh vẫn có thể thành công lừa gạt Lý Mộng.
Sự yên tĩnh gần như khiến người khác hít thở không thông, Lý Mộng nghẹn ngào lên tiếng. Lâu như vậy rồi cô chỉ có thể len lén khóc tỉ tê trong chăn thôi. Ngay cả người thân nhất trong nhà cũng không để ý tới tâm trạng của cô nữa, xem cô như người trong suốt vậy. Giờ phút này rốt cuộc cũng có người để ý tâm trạng của cô, nói xin lỗi cô rồi.
Thấy Lý Mộng chảy nước mắt thì Chu Tuyền cũng biết mình thắng rồi. Tảng đá lớn trong lòng cũng đã được buông xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
Những chuyện Lý Mộng có thể giúp Chu Tuyền thật ra thì cũng không nhiều. Nhưng dẫn Chu Tuyền về Nhà họ Lý thì vẫn có thể.
Khi ba mẹ Lý trở về thì liền phát hiện trong nhà có thêm một người. Nhìn thấy Chu Tuyền ngồi đàng hoàng ngồi trong phòng khách Nhà họ Lý, ba mẹ Lý làm mặt lạnh, cũng không hoan nghênh Chu Tuyền đến.
"Cha, mẹ, Chu Tuyền tới vì muốn nói xin lỗi với hai người." Nếu đã đồng ý giúp Chu Tuyền thì dĩ nhiên Lý Mộng sẽ nói tốt cho Chu Tuyền. Mặc dù cô cũng không biết lời cô nói bây giờ ba mẹ Lý còn muốn nghe, có chịu để trong lòng hay không. Nhưng Lý Mộng vẫn muốn đánh cược một lần.
"Không cần." Mẹ Lý hừ lạnh một tiếng, xoay người lên lầu, ngay cả cơm đặt trên bàn cũng không muốn ăn.
Hình như ba Lý cũng không thích thấy Chu Tuyền ở nhà nên liền dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: "Tiểu Mộng, dẫn Chu Tuyền ra ở khách sạn bên ngoài đi. Đừng chọc mẹ con tức giận, hiểu chuyện một chút đi."
"Ba, Chu Tuyền là..." Dù đã đoán được kết quả như thế nhưng tâm trạng Lý Mộng vẫn có chút nguội lạnh. Đây là cha mẹ ruột của cô, đây chính là địa vị hiện tại của cô ở Nhà họ Lý. Lựa chọn giúp Chu Tuyền không phải là vì cô muốn tự giải vây cho mình sao? Nếu như ba mẹ muốn tha thứ cho Chu Tuyền thì không phải cũng sẽ khôi phục lại tình thương đối với cô sao?
"Ba còn phải làm việc, về phòng làm việc trước. Hy vọng chờ đến khi ba và mẹ của con xuống lầu thì hai người không nên ở đây nữa." Không cho Lý Mộng và Chu Tuyền có cơ hội mở miệng, ba Lý nói xong liền rời khỏi phòng khách.
Lý Mộng yên lặng nắm chặt quả đấm. Cũng không phải lần thứ nhất, cô hi vọng mình may mắn và trông đợi. Nhưng rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới không bị tổn thương đây?
"Tiểu Mộng..." Trong lòng thoáng có vô số ý nghĩ, cuối cùng Chu Tuyền vẫn không nổi giận rời đi mà đi lên nắm bả vai Lý Mộng, dịu dàng cho cô sự an ủi. Đây là con cờ duy nhất mà anh còn có thể nắm giữ được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì anh sẽ không bỏ qua thêm lần nữa.
"Anh chờ tôi một chút." Có lúc, chỉ cần một cái ôm ấm áp, hoặc là một câu an ủi dịu dàng thì liền có thể cải biến tâm lý của một người. Lý Mộng chính là như thế, chỉ vì tham luyến chỗ dựa vào phút giây này, cô đã có một quyết định ngoài ý muốn, "Tôi đi thu dọn hành lý, sau đó rời khỏi đây cùng anh. Tôi biết anh muốn cái gì, tôi sẽ dốc hết khả năng để giúp anh."