Edit: susublue
Diệp Di Nhiên không tin lời mẹ Chu Tuyền nói, Chu Lăng cũng không truy cứu chuyện này. Nhưng khi nhận được cuộc điện thoại than phiền của Diệp Di Nhiên thì Lâm Du yên lặng trong chốc lát, giọng có chút lạnh: "Bà ta nói là sự thật."
"Hả? Cái gì thật?" Diệp Di Nhiên đang chuyên tâm kể lể bất mãn, không ngờ Lâm Du lại đột nhiên nói một câu như vậy nên nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Chuyện Chu Tuyền thầm mến em." Lâm Du đã từng không muốn nhắc tới chuyện này. Mà rốt cuộc tới hôm nay lại có người nói ra, mà cô cũng không cảm thấy không thể chấp nhận, "Chu Tuyền quả thật từng thích em, hơn nữa lâu đến năm năm."
"Chị... Chị họ, làm sao chị biết?" Thật là khó tin. Dù Diệp Di Nhiên biết Lâm Du và Chu Tuyền từng có hôn ước, nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng ra Lâm Du lại biết những chuyện thầm kín của Chu Tuyền như thế. Dù sao với thân phận của Lâm Du lúc đó thì không phải nên ghét cay ghét đắng chuyện này sao?
"Tại sao không thể biết?" So với việc Diệp Di Nhiên kinh ngạc thì phản ứng của Lâm Du rất bình tĩnh, "Giữa chị và Chu Tuyền không phải như em nghĩ. Mặc dù hai nhà quả thật có hôn ước nhưng trên thực tế tình cảm giữa chị và Chu Tuyền không tốt như người ngoài tưởng tượng. Anh ta thích ai, không liên quan gì tới chị."
Lâm Du không hề nói là đoạn thời gian đó cô gần như mơ thấy ác mộng vậy, cô đã từng rất có sức sống, cũng ghen tị với Diệp Di Nhiên. Nhưng như vậy thì thế nào? Lúc cô biết Diệp Di Nhiên thì cô đã gả cho Chu Tuyền. Cô chỉ vô tình phát hiện tên Diệp Di Nhiên từ trong cuốn sổ của Chu Tuyền, lúc này mới biết Chu Tuyền giấu mối tình đầu của mình cực tốt.
Thời điểm đó Diệp Di Nhiên cũng không ở trong nước, Lâm Du cũng không thể gặp Diệp Di Nhiên chứ đừng nói là quen biết Diệp Di Nhiên. Mà sau đó chính cô cũng nhanh chóng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thậm chí đến cuối cùng còn sống lại lần nữa... Thiếu chút nữa Lâm Du đã quên mất thì ra từng có một Diệp Di Nhiên.
Kiếp này sau khi Lâm Du gả cho Hứa Mạch mới quen Diệp Di Nhiên. Đối với tâm trạng của Chu Tuyền, dienxdafnleequysdoon Lâm Du cũng không hỏi tới. Vì vậy cho nên cô không thể nào chủ động nói cho Diệp Di Nhiên biết chuyện này. Tận mắt nhìn thấy Diệp Di Nhiên và Chu Lăng sống tốt, thật ra thì Lâm Du cảm thấy cực kỳ hả giận.
Không có gì mãi mãi là tốt nhất. Lâm Du hoàn toàn có thể xác định Chu Tuyền vì chuyện Diệp Di Nhiên lập gia đình mà từng đau khổ. Càng không cần phải nói người Diệp Di Nhiên gả cho lại là Chu Lăng, người mà Chu Tuyền căm ghét nhất.
"Thì ra là như vậy." Diệp Di Nhiên tin tưởng Lâm Du sẽ không hại mình. Hơn nữa chuyện Chu Tuyền thầm mến cô cũng quả thật không phải chuyện tốt gì, ngược lại cô không hề muốn nghe nhắc đến, cũng không muốn biết.
"Chuyện này em nghe xong thì hãy quên đi, không cần thiết để ở trong lòng." Nghe ra ý xem thường trong giọng nói của Diệp Di Nhiên, Lâm Du cười một tiếng. Chu Tuyền quả nhiên không phải phải là một kỷ niệm tốt đẹp đáng giá gì, không bị phỉ nhổ khinh bỉ đã là rất khó rồi.
"Đó là đương nhiên. Toàn bộ trái tim của em đều đặt trên người Chu Lăng nhà em, tuyệt đối không liếc mắt đến tên đàn ông khác." Diệp Di Nhiên quyệt miệng, làm nũng với Lâm Du ở đầu dây bên kia.
" Ừ, tính giác ngộ rất cao." Tâm trạng của Lâm Du tốt hơn rồi.
"Đúng rồi, chị họ, vừa rồi em còn chưa nói xong đâu! Chị tiếp tục nghe em nói nha...!" Được Lâm Du khẳng định và tán dương, lúc này Diệp Di Nhiên nhảy bật tại chỗ hai cái, ngay sau đó hào hứng nói đến chuyện tiếp theo.
Thật ra thì chuyện sau đó quả thực rất đơn giản. Mẹ Chu Tuyền coi chuyện Chu Tuyền thầm mến Diệp Di Nhiên thành quả cân cầu xin tha thứ, nhưng lại quên mất hiện nay Diệp Di Nhiên là vợ hợp pháp của Chu Lăng. Tình cảnh như vậy làm sao Chu Lăng có thể cho bà ta sắc mặt tốt được? Không thể nghi ngờ là anh sẽ càng chán ghét Chu Tuyền hơn mới đúng.
Mẹ Chu Tuyền cũng phát giác bầu không khí có gì đó không đúng, sau đó mới bừng tỉnh nhớ tới bà không nên lắm mồm nói chuyện này. Nơm nớp lo sợ nói xin lỗi với Chu Lăng và Diệp Di Nhiên, không đợi bà ta phí thêm nước miếng liền bị mời đi ra ngoài.
Nghe xong chuyện này Lâm Du không tỏ thái độ gì cả mà chỉ dặn dò Diệp Di Nhiên đừng quá để ý đến Chu Tuyền rồi sau đó cúp điện thoại.
Dĩ nhiên Hứa Mạch biết được chuyện này từ miệng Lâm Du. Nghe thấy chuyện Chu Tuyền thầm mến Diệp Di Nhiên bị vạch trần, hơn nữa còn ngay trước mặt Chu Lăng thì anh không nhịn được nhíu mày một cái.
"Nếu không anh gọi điện thoại cho Chu Lăng, thăm dò tình hình một chút?" Theo Lâm Du, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Có lẽ không có chút chấn động nào, cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng cũng có lẽ sẽ dẫn tới tranh chấp, ẩn giấu tai họa ngầm.
Hứa Mạch lắc đầu một cái, bác bỏ đề nghị của Lâm Du. Đều là đàn ông, Hứa Mạch hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc này của Chu Lăng. Nếu gọi điện thoại qua dò ý thì không bằng để cho Chu Lăng tự mình tiêu hóa chuyện này. Cho dù thật sự muốn chắc chắn về quan điểm của Chu Lăng nhưng cũng phải để Chu Lăng tự chủ động nói mới được.
"Chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc chứ?" Mặc dù Lâm Du không nghe ra giọng nói của Diệp Di Nhiên có gì bất thường trong điện thoại nhưng ngay trước mặt Hứa Mạch cô vẫn có chút lo âu.
"Anh tin tưởng Chu Lăng. Cậu ta biết nên điều chỉnh tâm trạng như thế nào cho tốt, sẽ không làm cho chúng ta thất vọng." Sau khi nghĩ ngợi một chút thì Hứa Mạch nói.
Nếu Hứa Mạch đã nói như vậy rồi thì Lâm Du cũng gật đầu một cái, không nói nữa.
Quả thật tâm trạng của Chu Lăng có chút phức tạp như vậy, nhưng cũng chỉ trong chốc lát rồi nhanh chóng được anh điều chỉnh không còn chút cảm giác tiêu cực nào. Giống như Hứa Mạch đoán, anh không có yếu ớt như vậy.
Chu Tuyền từng thích bà xã của anh, mặc dù nghĩ tới đây Chu Lăng sẽ có chút không thoải mái. Nhưng xét đến cùng thì điều này chứng minh bà xã anh có sức quyến rũ, chứng minh ánh mắt của anh không phải sao? Mà cuối cùng thắng lợi cũng thuộc về anh, Diệp Di Nhiên đã gả cho anh. Chỉ bằng vào điều này cũng đủ để anh tự hào rồi không phải sao?
"Bà không nên đi tìm Chu Lăng." Tôn Uyển Đình không ngờ rằng mẹ Chu Tuyền lại ngu xuẩn như thế. Bà ta dự tính để cho người phụ nữ này ngăn cản bước chân Chu Đáo, nhưng trên thực tế sợ là sẽ làm hỏng việc rồi.
"Tôi bị buộc bất đắc dĩ mới..." Đối mặt với lời chất vấn của Tôn Uyển Đình, mẹ Chu Tuyền rất đuối lý. Bà biết rõ mình không nên tự tiện hành động, nhưng bà rất lo lắng cho
nên mới nhất thời xúc động.
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần bà phối hợp với tôi thì Chu Tuyền sẽ bình an vô sự. Nhưng bà khiến tôi thất vọng rồi." Nếu phải xung đột thì không phải Tôn Uyển Đình là một tài năng xuất chúng sao? Nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, bà ta đã sớm học được cách ẩn nhẫn. Ít nhất còn chưa đến bước đó thì bà ta sẽ chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
"Thật xin lỗi." Ngoại trừ nói xin lỗi, mẹ Chu Tuyền không tìm được lời gì để nói.
"Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, nói Chu Đáo ra mặt cứu người. Nếu như ông ta không đồng ý thì bà hãy tiết lộ với bên ngoài hành động của Chu Tuyền là do Chu Đáo bày mưu đặt kế. Cứ như vậy, không chỉ là Chu Đáo mà toàn bộ Chu thị cũng sẽ rơi vào thế bị động. Đến khi đó dù Chu Lăng không muốn ra tay thì cũng nhất định sẽ kéo Chu Tuyền lên." Tôn Uyển Đình xụ mặt, nói có lý chẳng sợ.
Mẹ Chu Tuyền không hiểu được những thứ đó, chắc hẳn sẽ tin lời Tôn Uyển Đình nói. Nghe Tôn Uyển Đình sắp đặt kế hoạch vì mình, cứu Chu Tuyền lại đơn giản như vậy, bức bách Chu Lăng ra cũng hợp tình hợp lý. Vì vậy nên mẹ Chu Tuyền tin tưởng mà cố gắng đi làm theo.
"Ban đầu phát hiện bà trộm tiền chạy trốn thì tôi nên giết bà!" Một cái tát đánh xuống mặt mẹ Chu Tuyền, Chu Đáo đập tờ báo trong tay về phía bà. Dựa vào loại chuyện này mà muốn cứu Chu Tuyền sao? Nói vớ vẩn!
"Tôi cũng chỉ là muốn cứu con của tôi! Ai kêu ông không cứu con tôi? Tôi cũng bị ông ép thôi." Mẹ Chu Tuyền thật sự không đếm xỉa đến. Hoàn toàn không thèm để ý mình bị Chu Đáo phát hiện chân tướng, bụm mặt hét lên.
"Bà cho rằng làm như vậy thì có thể cứu Chu Tuyền sao? Bà chỉ đang đùa với lửa thôi, muốn kéo sụp Chu thị ư!" Chu Đáo thật sự bị tức điên. Sao lúc trước ông ta lại cảm thấy người phụ nữ này cẩn thận chứ? Mắt ông bị mù mất rồi.
"Vậy thì thế nào? Chu thị có liên quan gì đến tôi? Chu thị kiếm tiền có chia cho tôi không? Có phần của tôi và con tôi sao? Lúc trước cái gì tôi cũng nghe theo ông là vì nghĩ làm như vậy ông sẽ đối xử thật tốt với mẹ con chúng tôi. Nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Tôi bồi thường chính con trai ruột của mình, con của tôi còn đang bị giam ở trong tù..." Mẹ Chu Tuyền càng nói càng tức, không thèm quan tâm vạch mặt của Chu Đáo.
"Vậy bà có biết bà làm như vậy vốn không thể cứu được Chu Tuyền hay không? Bà cho rằng người khác cũng là người ngu, đều là con cờ trong tay bà sao? Bà không có chứng cớ chứng minh những gì bà nói là sự thật, bà chỉ đang tung tin vịt, vu khống hãm hại! Bất kể là tôi hay là Chu Lăng cũng hoàn toàn có thể đưa bà đi làm bạn với Chu Tuyền." Chu Đáo tức giận cắn răng nghiến lợi, diễn dafnlê quysdôn vừa nói vậy thì ánh mắt liền thay đổi, "Sẽ không phải là bà muốn cố ý vào đó ở thử một lần đó chứ, muốn mượn tay chúng tôi để đưa bà vào gặp Chu Tuyền sao? Nếu bà thật sự nghĩ như vậy thì không cần bà làm những thứ này khiến mọi chuyện rối lên, tôi có thể giúp bà ngay bây giờ."
Dĩ nhiên mẹ Chu Tuyền không biết. Nhưng sự nghiêm túc trong giọng nói đe dọa của Chu Đáo đã hoàn toàn hù dọa bà. Bà ta rụt cổ theo bản năng, lui về phía sau hai bước, suy tính xem có nên xoay người chạy trốn hay không.
"Nói đi, là ai dạy bà làm điều này?" Với lá gan của người phụ nữ này, nếu không có người xúi thì Chu Đáo không tin bà ta dám bất chấp tất cả như vậy.
"Không có..." Mẹ Chu Tuyền không tính khai ra Tôn Uyển Đình vì nghĩ sau này còn phải dựa vào Tôn Uyển Đình giúp mình.
"Chẳng lẽ đến bây giờ bà cũng không phát hiện chính mình trúng kế ly gián rồi sao? Rốt cuộc là bà ngu xuẩn đến đâu mới mặc cho người ta bán mình đi còn cố hết sức giúp người khác đếm tiền vậy?" Chu Đáo đã không còn ôm hy vọng với người phụ nữ này rồi, một tay nắm lấy cánh tay của bà ta, ánh mắt tàn bạo, vẻ mặt dữ tợn.
Tôn Uyển Đình bị khai ra đồng thời cổ phiếu của Chu thị thật sự bị dao động. Mà Chu Lăng cũng nhanh chóng phát hiện có người âm thầm thu mua cổ phần Chu thị.
"Là Lý thị." Hứa Mạch nhận được điện thoại thì giúp điều tra một tay, lấy được kết quả trong dự liệu.
"A! Trên đời này quả nhiên không bao giờ thiếu những kẻ cháy nhà hôi của." Chu Lăng cười lạnh một tiếng, nhưng cũng cũng không luống cuống tay chân. Mọi chuyện vốn nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng mà chỉ không ngờ Lý thị lại ngáng chân như vậy thôi.
"Còn hơn một mực rơi vào thế bị động, không biết bọn họ sẽ hạ thủ lúc nào, cục diện như bây giờ không phải càng có lợi sao?" Hứa Mạch nghiền ngẫm nhếch miệng, nói một câu đầy hàm ý.
"Vậy thì chơi đùa với bọn họ một chút đi!" Trong mắt Chu Lăng có chút lạnh lẽo, trên mặt âm u đầy phong ba bão táp.
Lâm Hồng Tín cũng nhân cơ hội thu mua cổ phần Chu thị, hơn nữa còn chi một số tiền khổng lồ để thu mua. Ông ta chờ đợi ngày đám đám người Chu thị chính mắt nhìn thấy ông ta xuất hiện trên đại hội cổ đông, đến lúc đó nhất định rất thú vị. Ông muốn hung hãn chà đạp những người đó, sẽ đoạt lại tất cả những hào quang đã mất.
Cùng lúc đó, Tôn Uyển Đình không hề từ bỏ dây dưa với Lâm Hồng Tín. Liên tục đến văn phòng tìm Lâm Hồng Tín, buộc Lâm Hồng Tín nói ra tung tích Lâm Nhất Thiến, quậy đến mức Lâm Hồng Tín không còn lòng dạ nào để làm việc, thấy bà ta thì liền tránh.
Mà trốn được một chút thì lại cho Tôn Uyển Đình cơ hội hạ thủ. Quang minh chính đại một mình đứng trong văn phòng của ông ta, Tôn Uyển Đình không có bất kỳ áp lực nào nhập dãy mật mã đã vài chục năm không đổi của Lâm Hồng Tín, mở được khóa két sắt dễ như trở bàn tay.