“Mẹ, con khuyên mẹ
nên im lặng đi.” Thấy bộ dạng không chịu bỏ qua cho Cố Nhiên của Tôn
Uyển Đình, Lâm Nhất Thiến cau mày, tức giận nói, “Cố Nhiên là Đại thiếu
gia nhà họ Cố đấy. Mẹ chọc ai không chọc, lại đi chọc giận hắn ta? Mẹ có biết là hắn đã tìm con đòi bồi thường rồi không? Con “miệng câm như
hến(*)” không dám hỏi chuyện gì đây này!”
(*) Câm như hến: không dám nói câu nào
”Cái gì? Cố đại thiếu gia?” Sắc mặt Tôn Uyển Đình đại biến, theo bản năng mở miệng muốn giải bày, “Mẹ chưa từng gặp cậu ta! Mẹ còn tưởng cậu ta
là...”
”Vậy mẹ tưởng anh ta là ai? Vô danh tiểu tốt(*)? Sao các
người không ngẫm lại, nếu thật sự anh ta là “vô danh tiểu tốt”, sao lại
dám chống lại chúng ta? Được rồi, mẹ cũng đừng ghi hận, suy nghĩ thật kỹ xem phải làm sao xin lỗi anh ta đây này!” Lâm Nhất Thiến không khỏi
nghĩ đến chính mình. Đang êm đẹp lại bị Cố Nhiên tìm tới, xui xẻo quá
mà!
(*) Vô danh tiểu tốt: người tầm thường, hèn mọn, không ai để ý đến.
Tôn Uyển Đình nhất thời không mở được miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm
Hồng Tín. Bà không biết Cố đại thiếu gia thì thôi đi, thế nào ngay cả
Lâm Hồng Tín cũng không biết?
Lâm Hồng Tín lúng túng, yên lặng
chốc lát, miễn cưỡng giải thích: “Chỉ là một công tử bột, cả ngày toàn
lo ăn chơi, tán gái, tôi làm sao mà biết cậu ta.”
”Tán gái? Ai mà không biết hắn thần phục dưới váy của Lâm Du. Toàn trường đều biết hắn
thích Lâm Du, cũng khổ sở theo đuổi cô ta lâu lắm rồi!” Lâm Nhất Thiến
cười lạnh, có cơ hội liền bắt đầu bôi nhọ Cố Nhiên cùng Lâm Du.
Dĩ nhiên, toàn trường đều biết nhưng không có nghĩa là toàn trường đều
nguyện ý tin tưởng. Tỷ như Triệu Linh Lộ, hễ nghe được tin nhảm liên
quan tới việc Cố Nhiên theo đuổi Lâm Du, nhất định sẽ khịt mũi coi
thường, nhất định không tha kẻ đầu sỏ tung tin.
Vì có giao tình
với Triệu Linh Lộ, Lâm Nhất Thiến cũng không ít lần giúp biện bạch.
Nhưng Lâm Nhất Thiến tuyệt đối tin tưởng, Cố Nhiên có ý với Lâm Du!
Vừa nói tới Lâm Du, Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình lập tức tìm được chỗ
phát tiết, không hẹn mà cùng đem món nợ này tính lên đầu cô!
Lâm
Du không biết một nhà ba người Lâm Hồng Tín ở sau lưng nghị luận về cô
và Cố Nhiên. Nhưng nếu có biết rõ, cô cũng sẽ không để ý tới. Vào giờ
phút này, cô đang phụng bồi Tần Khả Tâm đi viếng thăm một nhà nghệ thuật trứ danh.
Tiền bối ấy họ Hoàng, người người tôn xưng ông một
tiếng “Hoàng lão tiền bối“. Lần viếng thăm này Tần Khả Tâm tốn không ít
tâm tư, mà Lâm Du không làm cho bà thất vọng, luôn biết trước biết sau ở trước mặt Hoàng lão tiền bối, thời điểm được ông yêu cầu trình diễn
dương cầm, cô đã hoàn thành một cách xuất sắc. Phần trình diễn của cô đã thành công khiến Hoàng tiền bối rung động.
Từ trong nhà Hoàng
lão tiền bối đi ra, Tần Khả Tâm vừa đi vừa dặn dò Lâm Du: “ Địa vị Hoàng lão tiền bối rất cao, yêu cầu thu học trò cũng đặc biệt nghiêm khắc.
Con có thể được Hoàng tiền bối để mắt, nghĩa là ông ấy rất vừa ý con.
Lão tiền bối tuổi đã cao, khó tránh khỏi tính tình có chút cổ quái,
nhưng tài hoa của ông ấy tuyệt không phải là hư danh. Sau này nhớ đến
thỉnh giáo ông ấy thường xuyên, đối với thành tựu dương cầm của con trăm lợi mà không có một hại. Thấy lão tiền bối con cũng đừng quá câu nệ
tiểu tiết. Chúng ta không cầu danh, không mưu lợi, chỉ cầu sở học của
bản thân hoàn thiện hơn, không thẹn với lòng là được...”
Vốn là
Tần Khả Tâm có ý thu Lâm Du làm đồ đệ. Nhưng mà Hứa Mạch bên cạnh nhúng
một tay vào, nhắc tới Hoàng lão tiền bối. Tần Khả Tâm do dự mãi, cuối
cùng vẫn đáp ứng.
Đừng nói Tần Khả Tâm, ngay cả sư phụ của bà
thấy Hoàng lão tiền bối cũng phải hành lễ theo quy củ. Nếu thật Lâm Du
được Hoàng lão tiền bối thu làm đồ đệ, chuyện tốt này có cầu cũng không
được.
”Dạ. Con đều nhớ, cám ơn.” Đột nhiên bị Tần Khả Tâm dẫn đi
gặp Hoàng lão tiền bối, Lâm Du hơi kinh ngạc. Cho đến khi vào nhà, thấy
lão tiền bối, nàng mới chắc chắn: Tần Khả Tâm là thật tâm vì cô mà suy
tính!
Mặc dù không biết vì sao Tần Khả Tâm đối với cô tận tâm tận lực như thế, Lâm Du cũng không cự tuyệt. Nếu đã nhận phần ân tình này,
cô phải cố gắng hết mình, không để cho Tần Khả Tâm mất mặt.
Nghe
Tần Khả Tâm hết lòng dặn dò, đầu óc Lâm Du tuy mơ hồ, nhưng cũng không
có biểu hiện ra mặt. Cật đầu một cái, đem những gì Tần Khả Tâm nói từng
cái một ghi nhớ.
Ngoại trừ ông nội Lâm An Yến, Lâm Du không có
nhiều kinh nghiệm chung đụng với trưởng bối, ngay cả Hứa Chấn Thiên,
ngay từ đầu Lâm Du liền coi là cây đại thụ, tồn tại tâm tư tính toán.
Cho nên đến bây giờ, cô với Hứa Chấn Thiên tuy cùng sống cùng một mái
nhà gần nửa năm, cũng chưa thân thiết lắm.
Đối nhân xử thế là
nhược điểm lớn nhất Lâm Du. Giao thiệp thế nào, xã giao ra sao cô đều
không biết. Từ nhỏ đến lớn, không ai chỉ dạy cô, cũng không có người
nào chỉ điểm. Cô vẫn luôn sống trong vòng khép kín của chính mình, bây
giờ muốn thoát khỏi, tuy nói dễ dàng, nhưng lại không đơn giản để thục
hiện.
Cho nên khi nghe Tần Khải Tâm chỉ dạy, cô rất chăm chỉ lắng nghe, quyết tâm biến lí thuyết thành hành động.
Lâm Du phản ứng như vậy làm Tần Khả Tâm rất vừa lòng. Dừng một chút, Tần
Khả Tâm cười đề nghị: “Tiểu Du, lát nữa con có rảnh không? Cùng bác uống ly cà phê được chứ? Bác có mấy lời muốn nói với con.”
” Được ạ.” Cảm giác Tần Khả Tâm có ý tốt, Lâm Du gật đầu.
Tần Khả Tâm dẫn Lâm Du đến quán cà phê mà bà thường đến cùng bạn bè. Hoàn
cảnh rất thanh tĩnh, phong cách tao nhã, âm nhạc thư
thái khiến con
người ba dễ dàng buông bỏ ưu phiền.
”Tiểu Du, bác thật lòng muốn
nói với con một câu: Thật xin lỗi. Đồng thời, bác cũng muốn nói cám ơn
con, cám ơn con đã giúp Hứa Mạch tỉnh lại. Con là ân nhân của Hứa gia,
cũng là người mà trong lòng bác muốn cảm tạ nhất!” Đã từng, đối với Lâm
Du, Tần Khả Tâm có khoảng cách, cũng có ngăn cách. Nhưng bây giờ, bà
muốn chủ động cải thiện quan hệ với Lâm Du. Không đơn thuần là vì Hứa
Mạch luôn bảo vệ Lâm Du, mà đây là quyết định của chính bà.
Tay đang bưng cà phê của Lâm Du khựng lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Khả Tâm.
Lòng dạ cô rất hẹp hòi, hẹp hòi tới mức lúc nào cũng nhớ tổn thương mà một
nhà ba người Lâm Hồng Tín cùng Chu Tuyền mang lại, cô muốn bọn họ phải
trả giá thật đắc. Bởi vì bọn họ đã từng là người nhà của cô, là người mà cô thật lòng tin cậy!
Nhưng Hứa gia không phải là người thân của cô, họ không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với cô. Trước giờ Hứa gia đối
với cô luôn xa cách, cũng đề phòng. Mà cô đối với Hứa gia cũng là tồn
tại cảnh giác. Chưa từng thật lòng đối đãi, dù xảy ra chuyện không vui,
Lâm Du cũng không để ở trong lòng.
”Nói thật lòng, trước giờ bác
chưa từng nghĩ là con và Hứa Mạch sẽ đi đến một bước này. Nhưng các con
đã quyết định kết hôn, âu cũng là duyên phận. Thân là mẹ của Hứa Mạch,
trước giờ ta chưa làm tốt, cũng không xứng với từ “mẹ” này. Nhưng con
yên tâm, bác bảo đảm, sau này nhất định coi con như con gái ruột! Cho
nên, cái này mong con nhận lấy.” Tần Khả Tâm không phải là một người
giỏi mưu kế, cũng không có tâm cơ gì. Vừa mới bắt đầu, bà liền lật lá
bài tẩy.
Nhìn Tần Khả Tâm đột nhiên lấy ra một cái hộp đỏ từ trong túi xách đặt lên bàn, Lâm Du lắc đầu một cái: “Con không...”
”Tiểu Du đừng vội cự tuyệt. Sau khi mở ra xem rồi hãy quyết định.” Đem cái
hộp đỏ đặt vào trong tay Lâm Du, Tần Khả Tâm cười từ ái.
Lâm Du không có nói nữa, mở hộp ra, liền thấy được vòng ngọc lục bích.
”Mặc dù nó rất tầm thường, nhưng đây đúng là bảo vật gia truyền của Hứa gia. Lúc bà nội của Hứa Mạch giao cho bác đã dặn dò thật kĩ, sau này nhất
định phải nhận đúng con dâu rồi mới truyền lại.” Sau khi nói đến đây, nụ cười trên mặt bà càng lộ vẻ chân thành, “Mà con chính là người vợ mà
Hứa Mạch tự mình nhận định. Bác tin tưởng con mắt của Hứa Mạch, cũng tin tưởng nhân cách của con. Hai người các con nhất định sẽ hạnh phúc!”
Hạnh phúc? Mắt Lâm Du rũ xuống, nhìn vòng ngọc không có mở miệng. Cô và Hứa
Mạch chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, sae có hạnh phúc sao? Chờ đến
ngày Hứa Mạch chơi đã, không còn ý định trả thù Lâm Nhất Thiến, quan hệ
giữa hai người bọn họ tự nhiên tan vỡ.
”Tiểu Du, bác biết, trở
thành người một nhà cũng không phải điều dễ dàng. Nhiều người sống cùng
nhau nhất định sẽ có mâu thuẫn. Bác đã từng trãi qua, đối với con dâu
mới là con bác rất đồng cảm. Nhưng Tiểu Du à, con thử tiếp nhận một chút đi! Có lẽ con sẽ phát hiện rất nhiều điều không tưởng cùng ngạc nhiên.
Với bác mà nói, Hứa gia không làm cho bác thất vọng. Tương tự thế, bác
cũng hy vọng Tiểu Du có thể cảm nhận được.” Bởi vì bà đã chấp nhận người con dâu này, Tần Khả Tâm chân tâm thật ý nói, không trộn lẫn tí nào tạp chất.
”Cám ơn bác, con biết rồi.” Chỉ là biết, mà không nhất
định sẽ làm được. Lâm Du tự mình hiểu lấy. Dù giờ phút này cô đáp ứng
Tần Khả Tâm, chỉ sợ cũng rất khó làm được. Nếu trước đó không cam kết,
cô sẽ không dễ dàng ưng thuận.
”Không cần khách khí. Mọi người
đều là người một nhà mà! Tiểu Du, sau này nếu con có tâm sự gì, hoặc là
bị ủy khuất gì cứ việc nói với bác. Mặc dù bác thiên vị, nhưng sẽ không
chỉ thiên vị con trai mình. Nhắc tới mới nhớ, có thể bắt được tâm của
Hứa Mạch, Tiểu Du, con thật rất cừ. Lòng bác cảm kích không ngớt, nhất
định không dám thờ ơ Tiểu Du đâu.” Nói đến phần sau, ý tứ trêu ghẹo
trong lời nói dần dần biểu hiện rõ ra.
Mặt lộ vẻ lúng túng khi nghe Tần Khả Tâm trêu ghẹo, Lâm Du đang muốn mở miệng, liền bị người đẩy cửa vào gây chú ý.