Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Biết Trịnh Thâm đào hố, nhưng có cách gì, bây giờ anh đang nắm giữ mảnh đất này, thì có quyền quyết định.
Dù Vưu Minh Đạt không muốn, thì cũng phải mua một phần mảnh đất này, giá của Trịnh Thâm không thấp, nhưng không quá cao, lời nhuận trong này cũng tương đối khả quan.
Nếu không phải nguy hiểm quá lớn, một miếng nhỏ thôi ông ta cũng muốn mua lại.
Đi ra khỏi phòng ngầm, Vưu Minh Đạt quay đầu lại liếc nhìn.
Trước đó vài ngày ông ta còn không thể chờ được muốn bán quách mảnh đất này cho anh, lúc này mới bao lâu đâu, ông ta phải trơ mắt bỏ ra số tiền gấp mấy lần, chỉ để mua một phần của mảnh đất này.
Nói không hối hận là giả, nói không muốn nghĩ cách khác cũng không đúng, ông ta hận không thể quay ngược thời gian, giữ chặt mảnh đất kia.
Đất thành Bắc bán rất mau, công ty động sản này cắt một miếng, nhà kia cắt một chút, chỉ chừa lại một cái góc nhỏ bên cạnh, không bán được giá nên Trịnh Thâm giữ không bán, để lại cho mình, lỡ sau này có tác dụng gì.
"Thâm ca! Thâm ca! Như nằm mơ vậy?" Số tiền kia cũng đã qua tay Lâm Phóng, nhiều như đang nằm chiêm bao.
Trịnh Thâm không có biểu cảm gì, vẫn là vẻ thơ ơ, chỉ nói: "Trước tiên đưa tiền thừa cho Ngưu Đồ, chuẩn bị kỹ, sau đó mướn một cái phòng làm việc tốt chút ở trung tâm thành phố."
Đứng lên, duỗi lưng: "Tuyển một vài người mới, Trịnh thị của chúng ta, bắt đầu làm việc!"
Lâm Phóng cũng kích động: "Thật tốt quá, Thâm ca, chúng ta nhất định phải thực hiện kế hoạch lớn, Trịnh thị! Mai sau phải là công ty đỉnh nhất!"
Ông ta nói rất phấn chấn, từ trong người tản ra ý chí chiến đấu.
"Ông chủ, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Trịnh Thâm nghi ngờ nhìn về phía ông ta: "Không phải bảo ông đi trả tiền lại sao?"
"Vậy còn anh?"
"Tôi đi đón Miêu Miêu chứ sao." Vừa nói vừa cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Lâm Phóng đuổi theo: "Không phải chứ, Thâm ca, không phải chúng ta sẽ mưu cầu việc lớn à?"
Trịnh Thâm không dừng bước: "Trước tiên làm xong hai việc này đã, những thứ khác nói sau."
Lâm Phóng: "..." Đến cuối cùng là nói sau hay nói lại? Thâm ca, rốt cuộc anh có kế hoạch không đó?!
...
Miêu Miêu phát hiện từ khi Trịnh Thâm gây dựng sự nghiệp thì trong nhà có thêm từ điển Oxford và máy ghi âm, có cả báo nước ngoài.
Ban ngày Trịnh Thâm đưa cô tới trường học rồi không biết đi đâu, buổi tối đón cô ăn một bữa cơm, bắt đầu học từ vựng, đọc báo.
Có lúc anh cũng sẽ cầm tới hỏi cô, tự tay cô dạy phiên âm cho anh.
Trịnh Thâm học tập nhanh đến không ngờ, mục tiêu của anh không phải là giao tiếp, bây giờ chỉ đang tập trung vào đọc hiểu.
Miêu Miêu cũng chợt thăng cấp thành cô giáo Miêu.
Rồi sau đó, Trịnh Thâm bắt đầu ‘mua sắm’, anh sẽ không tự chọn, mà dẫn theo Miêu Miêu cùng đi.
Vừa vào cửa, có vài nhân viên đứng ở quầy, cũng có vài người sửa sang lại quần áo, nhưng chỉ có một nhân viên trẻ tuổi đi đến: "Xin hỏi..."
Trịnh Thâm không nhịn được phất tay: "Tự chúng tôi xem, đừng quấy rầy chúng tôi."
Nói xong dắt Miêu Miêu vào trong, người nhân viên này trợn tròn mắt, chỉ đành phải đi trở về quầy.
"Hừ!" Một người lớn tuổi khác hừ lạnh một tiếng, hất mắt với cô ấy, nói: "Cô bé, ánh mắt phải sắc bén hơn một chút, không phải ai cũng có thể mua nổi quần áo ở cửa hàng của chúng ta đâu."
Bà ta bày ra thái độ dạy bảo, cô bé nhân viên chớp mắt vài cái, cô vừa tới, không phải cái gì cũng hiểu.
"Cô nhìn quần áo của bọn họ đi, cô gái kia không nhìn ra, nhưng người nam tuyệt đối chính là hàng vỉa hè, sao có thể mua nổi chỗ chúng ta?"
Một người khác nói tiếp: "Người như vậy thì đừng để bọn họ thử đồ, ai biết có thể làm bẩn quần áo hay không, đến lúc đó quản lý trách mắng, chậc chậc, không ai có thể chịu trách nhiệm cho cô đâu."
Lúc này, có một đôi khác đến, người đàn ông béo ú, người phụ nữ dựa sát vào ông ta.
Bà nhân viên mới vừa dạy đời lập tức tiến lên, trong nháy mắt thái độ đã nhiệt tình vô cùng. Vây quanh bọn họ nói đông nói tây, một hồi khuyên nên thử cái, một lát nói nên thử cái kia.
Ánh mắt cô bé nhân viên mới lại nhìn về phía đôi vừa nãy, hai người ở cùng một chỗ chọn lựa, cô gái cúi đầu nói gì đó, vẻ mặt chàng trai cưng chìu.
Cô không xa không gần đi theo bọn họ, dù sao vẫn không có gì làm, xem như ngắm sắc đẹp một chút vậy, cũng làm cô vui vẻ rồi.
Còn hai người bên kia như ngại quần áo nhỏ, nhiều nhân viên vây quanh, chúng tinh phủng nguyệt [1], nói tới nói lui.
[1] chúng tinh phủng nguyệt: các ví sao vây quanh trăng sáng, ý nói được quan tâm để ý nhiều.
"Cái này đẹp không?"
Miêu Miêu gật đầu: "Mặc dù em cảm thấy anh mặc cái kia trông đẹp, nhưng vẫn cảm thấy cái này thích hợp với anh hơn một chút."
Trịnh Thâm gật đầu: "Vậy anh sẽ mua cái này?"
"Anh nên thử trước đi, lỡ như size không vừa."
Quay đầu, thấy một cô nhân viên tuổi còn trẻ đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, Miêu Miêu vẫy tay.
Người đẹp vẫy tay với mình rồi!
Cô bé nhân viên đâu còn quan tâm những thứ khác, hấp tấp đi lên.
"Xin hỏi cần gì ạ?"
"Cho anh ấy thử bộ này đi."
Cô bé nhân viên đâu còn nhớ rõ lời dạy bảo vừa nãy, vội vội vàng vàng cầm quần áo đến cho bọn họ, để Trịnh Thâm thử.
Sau một lát, Trịnh Thâm đẩy cửa ra ngoài.
Miêu Miêu và cô nhân viên đồng thời sửng sốt, rồi sau đó cô nhân viên vô thức cúi đầu, sao người này cứ như lãnh đạo lớn vậy, khí thế bức người, dọa mình sợ đến đầu cũng không dám ngẩng lên rồi!
Miêu Miêu cũng sửng sốt, lấy lại tinh thần vội vàng bước lên: "Anh, đẹp thật đó!"
Ngũ quan Trịnh Thâm vốn sắc bén, một thân tây trang thẳng tắp đen nhánh, có lẽ vì chưa mặc quen, cau mày, càng dọa người, không dám nhìn thẳng.
Ngược lại Miêu Miêu nói xong câu đó, biểu tình của Trịnh Thâm hòa hoãn xuống, hơi thở bức người cũng thu lại.
Loại hơi thở như lãnh đạo đè ép người này, chẳng qua chỉ khiến người ta không dám nhìn anh, người này quá đáng sợ, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn cũng sẽ bị đâm đau nhói.
Hơi thở của người khác là từ chối người cách xa ngàn dặm, hơi thở của anh... là sát khí?
Thấy anh cười cười nói nói với cô bé kia, cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt anh, nghĩ thầm, cô gái này thật lợi hại, người như vậy cũng ở chung được, không trách được được người ta thương yêu như thế.
"Đẹp không?"
"Đẹp lắm!" Đưa tay sờ thử, càng hài lòng.
Lại quay đầu chỉ về phía khác: "Em cảm thấy anh mặc thế này rất đẹp, anh thử thêm nha?"
"Được!"
Cô bé nhân viên vội vàng cẩn thận đi lấy quần áo, mấy bộ này rất mắc, cô không muốn phải đền đâu.
Trịnh Thâm đi vào đổi cái vest thứ
hai, cô nhân viên đặt một cái khác trên giá đỡ, người đàn ông béo kia không mua đã bỏ đi, bà nhân viên dạy đời ngoắc cô lại.
Đi tới, đối phương nói thẳng: "Sao cô có thể để cậu ta thử? Dơ rồi thì ai đền? Tôi không gánh trách nhiệm cho cô đâu!"
"Nhưng mà... Mua quần áo thì phải thử chứ ạ."
"Quần áo của chúng ta là gì? Cô nhìn cậu ta thử à, tiệm chúng ta là đắt tiền nhất! Cô cứ cho bọn họ một cái giá, dĩ nhiên hai người đó sẽ đi thôi!"
Cô nhân viên bất đắc dĩ đồng ý, đi tới, lắp ba lắp bắp.
Vừa lúc Trịnh Thâm cũng ra ngoài: "Thế nào?"
"Đẹp quá! Anh mặc gì cũng đẹp trai hết!" Mặt mày Miêu Miêu cong cong, lúm đồng tiền nổi lên, ánh mắt Trịnh Thâm cũng như nước.
"Được, gói lại đi."
Cô bé nhân viên: "..."?!
Sững sờ trong chốc lát, mới lặp lại: "Hai bộ... đều gói lại?"
"Ừ." Nói xong đưa thẻ cho cô ấy.
Cô bé nhân viên lập tức cười, cũng không sợ Trịnh Thâm nữa, rất vui vẻ bước lên nhận lấy, trong lòng hô to, bà đây sắp được chuyển chính thức rồi! Có phần trăm rồi!
Yêu cầu chuyển thành nhân viên chính thức của các cô là, một tháng bán ra hai bộ, đừng tưởng rằng rất đơn giản, vì nhân viên chính thức biết nhìn người, nên cơ hội của bọn cô rất ít.
Cô vốn cho rằng sẽ vô vọng, kết quả chỉ cần duy nhất buổi hôm nay đã làm xong!
Ôm quần áo chạy đến: "Tính tiền tính tiền, hai bộ!"
Bà nhân viên đang thờ ơ uống nước suýt nữa phun ra một búng máu, hai bộ?! Bọn họ còn chọn toàn bộ mắc nhất!
Trong ánh mắt hâm mộ của toàn bộ cửa hàng, cô bé nhân viên lộ ra hai hàng hàm răng, tiễn hai người ra ngoài.
"Anh..."
"Anh kiếm được rất nhiều tiền sao?"
Trịnh Thâm cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô một con số, anh sẽ không gạt cô gì cả.
Miêu Miêu nghe xong đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó vẻ mặt sốt ruột: "Anh, ngàn vạn lần anh đừng phạm pháp nha!"
Trịnh Thâm: "..."
Đợi đến khi nói hết cho Miêu Miêu hiểu tiền của anh từ đâu ra, Miêu Miêu đè chặt trái tim, nghĩ đến đầu tư nhỏ ban đầu anh nói là một triệu, không khỏi run rẩy tim gan.
"Anh..."
"Hả?"
"Sau này có kiếm bao nhiêu tiền thì cũng đừng nói cho em biết."
"Vì sao?"
"Em sợ..."
Trịnh Thâm sửng sốt, tiếp theo cười ha ha, chưa từng thấy ai lo sợ vì có nhiều tiền hơn.
Miêu Miêu của anh chứ ai!
...
Trịnh Thâm có bao nhiêu tiền thì cũng không ảnh hưởng gì đến Miêu Miêu, cuộc sống của cô không có gì thay đổi, hai mươi vạn ban đầu đã đủ cho cuộc sống đại học của cô rồi.
Nhưng thỉnh thoảng Trịnh Thâm sẽ mua quần áo, đồ trang sức đeo tay gì đó cho cô, Miêu Miêu không muốn, Trịnh Thâm cũng không mua cho cô nữa.
Vòng ngọc lần trước, Trình Khả Tâm muốn Đới Giai Tú và Trương Nghiêu mỗi người đền một vạn năm.
Gia đình Đới Giai Tú khá giả, đã bồi thường xong rồi, nhưng vẫn chưa lấy được của Trương Nghiêu, mâu thuẫn giữa mấy người này vẫn không ngừng.
Có lúc Hạ Uyển Lâm sẽ phát sóng tình hình chiến đấu của ký túc xá cho Miêu Miêu, hơn nữa Trương Nghiêu và Đới Giai Tú, thường ầm ĩ qua lại.
Chuyện không có liên quan gì với mình thì Miêu Miêu sẽ không để trong lòng, quả quyết không nghĩ tới, vậy mà lửa này còn có thể cháy lan đến cô.
"Miêu Miêu."
Miêu Miêu quay đầu lại, là Trương Nghiêu.
Thái độ cô không lạnh không nhạt: "Có gì không?"
Hốc mắt đối phương đỏ lên, nước mắt chảy xuống: "Tớ... Cứu tớ với."
Nói thật, lúc ban đầu, người cô có ấn tượng tốt nhất ở đại học A chính là Hạ Uyển Lâm và Trương Nghiêu.
Tính tình Trương Nghiêu rộng rãi, nói chuyện còn có khẩu âm phương Bắc, vừa cùng tỉnh nữa, có thể nói, Miêu Miêu có ấn tượng tốt đối với cô ta.
Vậy mà huấn luyện quân sự đợt trước cô ta lại tính kế cô, vì thế đối với Miêu Miêu mà nói, người này cũng chỉ người xa lạ không có liên quan gì thôi.
Không có lòng hại người, nhưng ý đề phòng người khác cũng không thể không có.
Miêu Miêu không nói gì, Trương Nghiêu nói tiếp: "Trình Khả Tâm nói tuần này không bồi thường cho cậu ấy thì sẽ nói cho ba mẹ tớ biết, không thể để ba mẹ tớ biết được."
"Cho nên?"
"Miêu Miêu, cho tớ mượn một vạn năm đi."
Vẻ mặt Miêu Miêu không thay đổi gì, chỉ nói: "Tiền cậu đền cho Trình Khả Tâm là hậu quả do cậu mưu toan việc xấu, huống chi cậu còn tính kế tôi, lòng tôi không lớn như vậy, không làm nổi việc lấy đức báo oán kia đâu."
Xoay người đi, không chú ý tới ánh mắt càng căm hận của Trương Nghiêu.
Khi con người bị ép vào một hoàn cảnh nào đó, thì bắt đầu oán trời trách đất, cô ta hận Trình Khả Tâm ép mình, hận Đới Giai Tú, còn hận cả Miêu Miêu không cho cô ta vay tiền.
"Cậu có nhiều tiền như vậy... Không thể cho tôi mượn một vạn năm sao?"
Chuyện như vậy Miêu Miêu không để trong lòng, qua hai ngày, diễn đàn trường học đột nhiên có người mở chủ đề Miêu Miêu.
Có rất nhiều hình mà ngày đó Trịnh Thâm và Miêu Miêu đi dạo phố mua quần áo, có ở cửa hàng tây trang, có xách túi ra ngoài.
#Hoa khôi được bao nuôi, đi dạo khắp các cửa hàng#