*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Cô gái nhỏ tiếp tục cười, đáng yêu đến nỗi hai chị gái tiếp tân hận không thể nhào tới.
"Em tìm ai?" Cẩn thận hỏi.
"Em đợi người ạ."
Đột nhiên cô tiếp tân nổi lên tấm lòng người mẹ, nhất định cô bé nhỏ này đến để chờ ba rồi!
"Em chờ ba sao?"
Miêu Miêu sửng sốt, sau đó cười to ‘ha ha’.
Cô tiếp tân bối rối, không phải ba? Không lẽ cô gái nhỏ này yêu sớm ư?
"Không phải là ba ạ?"
Miêu Miêu cười híp mắt lại thành sợi chỉ, lúm đồng tiền cũng trở nên càng sâu.
Không trả lời câu hỏi này của các cô, cười hỏi các cô ấy: "Công việc ở đây ổn không ạ?"
Tiếp tân cũng không biết tại sao mình lại nghiêm chỉnh trả lời: "Rất tốt, ngoài việc đôi khi có một số người quá ghê tởm!"
"Ồ?" Miêu Miêu vô tội nháy mắt.
"Là bạn gái của ông chủ, nên hơi phiền xíu."
Miêu Miêu trợn mắt há mồm: "Bạn gái... của ông chủ mấy chị?"
"Aiz, cũng có thể là không phải, nhưng trong công ty có rất nhiều người nói vậy. Aiz, Lâm Lâm, tớ quên đi mua cà phê cho cô ta rồi, bây giờ tớ phải đi nhanh thôi." Một người trong đó nói xong thì muốn đi, Miêu Miêu kéo cô.
"Tiếp tân còn phải có trách nhiệm mua cà phê?" Vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
"Aiz, không còn cách nào, nếu người ta là bạn gái của ông chủ thì tụi chị không chọc nổi."
Đang nói, người phụ nữ kia giẫm đôi giày cao, ‘cằn nhằn’ đi tới.
"Sao còn chưa đi?" Cau mày, vẻ mặt không vui.
"Đi ngay, đi ngay."
Miêu Miêu vẫn kéo tay chị tiếp tân, người phụ nữ kia lướt mắt lên người cô.
Vừa nhìn thấy mặt cô, ánh mắt híp lại: "Cô là ai?"
Miêu Miêu chỉ cười: "Chị là bạn gái của ông chủ?"
Người phụ nữ kia không cho ý kiến, ngược lại nói: "Người không phận sự không được vào trong, chó mèo gì cũng thả vào!"
Ánh mắt Miêu Miêu sắc lên, nếu ông chủ công ty này không phải là Trịnh Thâm cô còn tin, nhưng Trịnh Thâm... Ha ha, đừng nói nuôi thêm một người phụ
nữ bên ngoài, dù động lòng cũng rất không có khả năng.
"Có quy định không thể ở đây đợi người?"
Người phụ nữ kia nhíu mày: "Cô bé, tuổi còn trẻ hơi nhiệt huyết tôi hiểu, đừng gây thêm chuyện cho người nhà của bé đấy."
"Mua cà phê, còn không mau đi." Cô ta lại quay đầu nói với tiếp tân.
"Không đi đâu hết!" Miêu Miêu không buông tay, tiếp tục kéo tay cô tiếp tân.
Ánh mắt của người phụ nữ kia càng thêm sâu thẳm, cười lạnh: "Cô bé, bé nói cho chị biết người nhà của bé là ai, để chị dạy dỗ cậu ta xem, người như vậy, không cần lăn lộn trong công ty nữa đâu."
Chị gái tiếp tân vội vàng kéo Miêu Miêu, đừng gây chuyện cho người nhà của em, người phụ nữ này không hiền lành gì đâu!
Miêu Miêu cười lạnh: "Trên đời này không hề có cái lý đã làm tiếp tân còn phải gánh thêm việc mua cà phê cho chị, là Trịnh thị thuê các cô ấy, không phải do chị thuê."
"Cô bé, tôi chỉ "nhờ" các cô ấy mua ly cà phê, cô hỏi bọn họ xem có chịu không? Đây là xã hội, không phải Tháp Ngà [1]." Cô ta đã quyết định phải đợi xem người nhà của cô gái này là ai, cô hoàn toàn chọc điên cô ta rồi!
[1] Tháp Ngà: tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.
"Chị có tư cách gì? Chị là chủ của công ty này à?"
"Tôi không phải, nhưng bạn trai