*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đuôi lông mày Miêu Miêu nhướng lên, không hề che dấu nội tâm của mình.
"Sao Diêu Giai vẫn có thể tồn tại trong giới giải trí nhỉ?"
Vấn đề này làm sao Trịnh Thâm biết được, chỉ cười nói: "Tính cách cô ta thế này sớm muộn gì cũng xong đời."
Miêu Miêu gật đầu, đồng ý: "Đúng đó, nếu là nữ thần của Hạ Uyển Lâm chắc chắc sẽ không thế này."
"Ai vậy?"
"Chu Thiến đó."
Trịnh Thâm bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ... Không biết."
Miêu Miêu: "..."
Vứt những người không liên quan này ra sau đầu, Trịnh Thâm ôm cô gái của mình vào lòng: "Hôm nay không cần trở về trường à?"
Thời khoá biểu của cô đôi khi không có lớp, nhưng anh thì luôn có họp hành, vì vậy, nếu không phải là cần thiết Trịnh Thâm cũng không muốn cho nhân viên đi họp.
"Hôm nay không có." Miêu Miêu khéo léo gật đầu.
"Vậy chúng ta đi mua thức ăn đi, hôm nay ở nhà nấu cơm ăn."
"Dạ."
...
Lần đầu tiên Miêu Miêu đi chợ ở thành phố Bắc Kinh này, còn Trịnh Thâm đã đến vô số lần.
Bọn họ đến chợ nông sản ở gần đại học A, bên trong vô cùng náo nhiệt, có lẽ vẫn còn dư âm của năm mới, bên trong có không ít thị dân đang lắc lư.
Trịnh Thâm và cô về nhà thay quần áo rồi mới ra ngoài, anh mà mặc tây trang đi chợ thì thật không ổn.
Quen thuộc dắt cô đi vào trong.
"Đi mua thịt trước, có một chỗ khá ngon, đến nổi mấy bà cô bà dì đi đón cháu ngoại về rồi chạy đến mua thì đã không còn gì luôn."
Còn khoảng năm mét, Trịnh Thâm mỉm cười nói với lên: "Lão Từ! Ba cân xương!"
"Có liền!"
Miêu Miêu tặc lưỡi, thật quen thuộc.
Lúc bọn họ đi qua thì người ta đã băm xương xong, nói: "Tiểu Trịnh gần đây làm gì thế? Đã mấy ngày không gặp rồi."
"Bận thôi à, tôi cũng cần phải nuôi gia đình nữa."
Lúc ông chủ kia kiểm tra lại bao thì nhìn thấy Miêu Miêu, hé miệng, mỉm cười: "Ồ, đây chính là vợ bảo bối của cậu đấy à ~ "
Trịnh Thâm cầm tiền trên tay đưa cho ông, chờ đối phương thối xong mới xách xương lên.
"Thế nào?" Quơ quơ đôi tay đang nắm của hai người.
"Cô bé, tiểu Trịnh là người tốt, phải đối xử tốt với nó đấy."
Miêu Miêu cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ, trông cô không thể khiến người ta yên tâm sao? Luôn có người bảo cô phải đối xử tốt với Trịnh Thâm.
Trịnh
Thâm nói với ông thêm hai câu mới đi đến chỗ dì bán rau, Miêu Miêu nhìn anh ngồi xổm xuống đất thảo luận với người ta về hai miếng gừng.
Ngay cả như vậy Trịnh Thâm vẫn rất lôi cuốn, lúc anh mặc tây trang ngồi trong phòng làm việc cũng vô cùng có khí phách, khi đó quả thật là cực kỳ có vẻ chính nhi bát kinh [1] của cấp trên.
[1] chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.
Nhưng khi anh đi chợ nông sản, lúc ngồi xổm xuống đất lảm nhảm với người ta về một miếng gừng, khi ấy anh như là một người đàn ông bình thường nhất trên thế gian này.
"Vậy được, tôi mua miếng lớn này, dì đừng lừa tôi đấy."
"Đại Thâm tử, tôi lừa cậu khi nào chưa? Thằng nhóc này... Bé con, cháu mau quản lý thằng nhóc này đi."
Bỗng nhiên lửa lan đến người mình, Miêu Miêu đang xem cuộc vui bỗng hơi ngẩn ra.
"Dạ?"
Dì kia cười to: "Thằng nhóc cậu rất biết chọn vợ đấy."
Trịnh Thâm đắc ý, như khoe đồ ăn, đứng lên, vươn bàn tay sạch sẽ kia ra, cầm lấy bàn tay bé nhỏ như củ hành của Miêu Miêu.
"Anh rất quen thuộc chỗ này."
"Đương nhiên, trước kia ở thành phố W còn quen thuộc hơn, còn rất hay đến nhà dì bán gà ở đó nữa. Bên này gà không ngon bằng, thịt không thơm..."
Miêu Miêu nhào vào lòng anh, cười híp mắt: "Anh, em yêu anh quá."
Cô vừa phát hiện, trong cuộc sống củi gạo dầu muối này không phải lúc nào cũng chỉ cần tình yêu, còn có thể mang đến cả những dịu dàng nữa, đây là điều mà Miêu Tranh và mẹ cô không thể dạy cho cô.
"Em nói cái chi?!"
Anh quýnh lên nên bật thốt ra tiếng địa phương, suýt nữa không tin vào tai mình, Miêu Miêu của anh nói... yêu anh sao?
Một tay ôm người vào sát