*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Miêu Miêu vùi mặt vào vai Trịnh Thâm, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ anh.
Cô yêu anh, từ khi người đàn ông này cõng cô ra khỏi thành phố H, sau ba, anh là tất cả của cô.
Miêu Miêu có hai nghịch lân, một là Miêu Tranh, một là Trịnh Thâm. Hãm hại Miêu Tranh, hoặc cướp đi Trịnh Thâm, đều như đâm vào lòng cô một dao.
Nếu bây giờ Miêu Miêu chịu nỗi đau đâm thấu tim, thì trái tim Trịnh Thâm như đang bị khoét một lỗ.
Anh đã từng nói sẽ không để cô rơi nước mắt, nước mắt cô quý giá như vậy không nên rơi xuống lúc bi thương, cô khóc, chính là lỗi của anh.
Để cô rơi nước mắt, anh chính là tội nhân.
Trịnh Thâm liều mạng chạy, theo nước mắt Miêu Miêu, là từng giọt mồ hôi to như hạt đậu của anh, lăn xuống quai hàm, thấm vào đất.
...
"Này, cẩn thận một chút, không cần tiền lương nữa rồi hả?!" Hai tay chống nạnh, như sếp bự.
Là một trợ lý thâm niên, Nhậm Thiệu phát hiện kể từ sau khi mình đến Trịnh thị, càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tiểu đệ rồi!
Quan trọng là, còn vui vẻ chịu đựng mới ghê!
Ngay sau đó ngồi chồm hổm xuống đất, nặng nề rít một hơi thuốc lá, cố làm ra vẻ mặt tang thương.
Lão đại của anh ta đưa một ‘trợ lý thâm niên’ như anh ta đến canh chừng, sao anh ta lại còn cảm thấy vinh hạnh chứ?!
Ngẩng đầu nhìn các công nhân bận rộn dàn dựng trong sân, hung hăng mắng chửi chủ nghĩa tư bản một trận.
Chỉ là cầu hôn thôi mà, có cần phô trương vậy không!
Con ngươi đảo một vòng, đột nhiên sửng sốt.
Sếp?!
Vị sếp hung tàn như Diêm La vương kia, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt gấp gáp.
Nhậm Thiệu vội vàng bước lên, mới chú ý đến sau lưng của anh còn cõng một cô gái!
"Sê... Sếp?" Anh ta há hốc mồm, trố mắt cứng lưỡi.
Trịnh Thâm hơi ngẩng đầu, trong đôi mắt như đang nổi bão: "Hoa, đưa toàn bộ đến đây."
Nhậm Thiệu ngơ ngác ngây ngốc nhìn Trịnh Thâm, bây giờ muốn bày tỏ rồi. ‘Trợ lý thâm niên’ khác xa sếp bự, khi nhìn thấy cô gái trên lưng kia, chân Nhậm Thiệu chợt cử động.
Sếp chọc gì đến bà chủ rồi hả?
Điện thoại trên tay đã nhanh chóng kết nối.
"Này, lão Hà, mau mang hết hoa đến đây! Phải dùng tốc độ nhanh nhất, tôi sẽ gọi một nhóm nhân viên đi qua hỗ trợ!"
"Cái gì? Một nửa còn chưa nở? Tôi biết chưa nở rồi, nở hay chưa nở gì cũng đưa hết qua đây, gấp lắm rồi, sếp muốn cầu hôn trước khi trời tối, nhanh lên!"
Nhức đầu cúp điện thoại, đồ chơi hoa này đang thịnh, hầu như cần phải có đủ thời gian để nở, sử dụng lúc nó kiều diễm nhất, bây giờ, một nửa hoa còn chưa nở...
Nhậm Thiệu bày tỏ, có dính dáng gì đến vợ thì sếp đều tương đối mất bình tĩnh, thật khiến người ta đau đầu!
Ngay sau đó hiển thị dãy số của người khác: "A lô, ông chủ Khổng."
"Không phải, hôm nay tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm. Nếu ông muốn hòa giải với Trịnh thị thì đơn giản thôi, mang hết hoa hồng còn sống của trang viên các người đưa đến biệt
thự Vũ Tú một cách nhanh nhất đi."
....
Trịnh Thâm cõng Miêu Miêu đến phía sau vườn, có một gốc cây cổ thụ thật to, phía dưới là xích đu, trang trí đơn giản xinh đẹp.
Đặt cô xuống, ôm ngồi trên ghế, Trịnh Thâm nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô, vẻ mặt thương yêu.
"Miêu Miêu, nhìn anh này."
Cô đắm chìm trong bi thương của bản thân, rồi bừng tỉnh trong nụ hôn dịu dàng đầy yêu thương của anh, mặt đầy nước mắt, hoa lê đẫm mưa.
Quá lâu không khóc, vừa khóc đã có chút không dừng được.
Trịnh Thâm liều mạng lau nhưng vẫn không lau sạch nước mắt cho cô, cắn răng, dán môi lên, cạy mở hàm, xông thẳng về phía trước.
Miêu Miêu ngây ngẩn cả người, nước mắt cũng ngừng lại.
Trịnh Thâm buông cô ra, thấy vành mắt lại đọng nước, tiếp tục dán vào.
Buông ra, lại hôn.
"Này mít ướt, em mà khóc thì anh sẽ hôn em." Trịnh Thâm thấp giọng uy hiếp cô.
Miêu Miêu bị dọa sợ không dám lên tiếng.
Nhìn cô như thế, trái tim Trịnh Thâm cũng tan ra, hận không thể móc hết toàn bộ cho cô xem.
"Em..."
Trịnh Thâm muốn nói hết mọi thứ với cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì không nỡ.
"Anh không có quan hệ gì với Chu Thiến cả, cô ta tìm anh là có chuyện khác, anh không muốn nói cho em biết vì không nỡ thấy em khổ sở. Rất nhiều việc không biết thì mãi mãi đừng nên biết, anh yêu em, thế là đủ rồi."
"Em nói lòng anh, trong hai năm đã có người khác tiến vào từng chút, em nói thế có nghĩ đến anh sẽ đau khổ thế nào không?"
Trịnh Thâm cầm tay cô để lên tim mình, cảm nhận nhịp đập của nó: "Trái tim anh là của em, tất cả đều là của em, nó đã đầy lắm rồi, không ai có thể chen vào được nữa."
"Cuộc sống của anh tồn tại vì em!"
Rồi đặt tay cô lên tim cô: "Nhóc con xấu xa, trong lòng em thì sao, ngoài anh ra còn có ba, bạn bè, còn trong anh chỉ có em, chỉ chứa đủ một mình em thôi."
Anh nói xong, Miêu Miêu ngây ngốc nhìn anh. Trong mắt của anh rất nghiêm túc, đầy thâm tình, trời lạnh thế này, mà trán đã mướt mồ hôi.
Cô cắn môi dưới, vươn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh: Anh, em xin lỗi... Em không nên nghi ngờ anh."
Nhìn vẻ mặt áy náy của cô, Trịnh Thâm lại cảm thấy tất cả đều đáng