Bạch Tử Cúc ở viện nghỉ ngơi chỉ một ngày, ngày hôm sau liền yêu cầu Hàn Minh Tuấn đưa mình trở về nhà.
Lúc trở về, trên của cô vẫn còn quấn băng gạc trắng toát, điều này làm cho người nhà họ Bạch ai nhìn thấy cũng vây hỏi tới hỏi lui.
Tiểu Cúc, con làm sao vậy, sao cổ lại phải quấn băng thế kia?
Em không sao chứ, Cúc?
Tử Cúc mệt mỏi lắc đầu :"Ba mẹ, anh.
Không sao đâu ạ, con lên phòng trước.
"
Hàn Minh Tuấn đi tới cúi chào cha mẹ vợ rồi đỡ Tử Cúc lên lầu.
Bạch Tu Văn nhìn bóng lưng hai người họ, suy nghĩ một lát liền nói :"mẹ, có phát hiện, hình như Tiểu Cúc có gì đó khác với trước kia không? "
Triệu Thục Hoa gật đầu nói :"Đúng vậy mẹ cũng cảm thấy con bé khang khác."
"Hai mẹ con nhà bà toàn lo lắng gì đâu.
Đi, đi, mau đi làm việc của mình đi." Bạch Chấn Đại gỡ xuống chiếc kính lão, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Bạch Tu Văn đột nhiên nghĩ đến gì đó liền vội vàng lại gần ông, hỏi :"Đúng rồi, con nghe mấy cổ đông trong công ty nói, ba muốn đưa Hàn Minh Tuấn lên vị trí tổng giám đốc phải không?"
Bạch Chấn Đại nghiêm mặt trừng Bạch Tu Văn:" con nghe ai nói ?"
"Hôm nay con có tới công ty thì nghe được thôi.
Ông Bạch không phủ nhận, gật đầu hỏi con trai: "Con có ý kiến à?"
"Con thì có thể có ý kiến gì, dù sao đều là người một nhà, ai làm mà chẳng giống nhau.
Bất quá ếu ba để cho Hàn Minh Tuấn làm tổng giám đốc, thì anh cả..."
"Để Minh Tuấn làm tổng giám đốc cũng chỉ là chuyện tạm thời.
Dù sao anh cả của con cũng sắp kết hôn, phải cho nó có thời gian nghỉ ngơi chứ.
"Cha nói cái gì ? Anh cả sắp kết hôn á?"
"Ừm, Chấn Hưng không nói cho con biết à?"
Hàn Minh Tuấn đứng ở chân cầu thang, nghe một màn nói chuyện, trong lòng cực kỳ trầm muộn, không biết là có tư vị gì.
Ngẩng đầu lên trên phòng xác định Bạch Tử Cúc đã ngủ, anh mới trực tiếp đi ra khỏi nhà trước khi lên xe còn gọi cho Gia Nhĩ một cú điện thoại.
Nửa giờ sau tại phòng VIP của KTV.
Vương Gia Nhĩ vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Hàn Minh Tuấn đang uống rượu.
Cô ta chạy tới đoạt cái ly trong tay anh, quát.
"Anh điên rồi à? Không phải bị đau dạ dày sao, tại sao lại uống rượu như vậy?
"Vương Gia Nhĩ, anh nói cho em biết, nếu em gả cho anh ta, thì giữa chúng ta lập tức kết thúc."
Cô hơi căng thẳng, hít vào một hơi thật sâu, cắn răng nói :"Em là vì muốn họ trả hết những gì đã nợ chúng ta, đó cũng là vì nghĩ cho tương lai của anh và em.
Nếu anh muốn đoạt tuyệt quan hệ, em cũng chẳng có cách nào.
"
Khuôn mặt anh hơi lạnh đi, khoảng ba giây sau lên tiếng châm chọc :"Em yêu Bạch Chấn Hưng sao?
Vương Gia Nhĩ đờ mặt ra, né tránh ánh mắt anh rồi đáp :"anh nói hươu nói mượn cái gì thế?"
Sự trốn tránh ngày khiến anh cảm giác được cô đang chột dạ.
Rồi thầm cười nhạo mình là một thằng đại ngốc .Nếu cô không yêu tên kia thì làm sao có thể đối nghịch