Bạch Duệ Thần nhìn Tử Cúc chằm chằm, hỏi: "Có phải em đã nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ? Hoặc là làm chuyện gì để cho em hoài nghi hay không?"
Cô lắc đầu đáp: "Không có.
"
"Vậy tại sao em lại nghi ngờ hai người bọn họ?"
"Em! " cô á khẩu không trả lời được, không có chứng cớ thì cho dù ở trước mặt ai cũng nói không thông.
Cô thật sự rất muốn nói cho anh hai biết, cô phải mất đến ba năm mới biết được điều này, mới nhận rõ Hàn Minh Tuấn lang tâm cẩu phế như thế nào, biết được quan hệ của anh ta cùng với Vương Gia Nhĩ, biết được bọn họ muốn tìm mọi cách để hại chết cả nhà của cô.
Thế nhưng một khắc này, lý trí của cô nói cho cô biết, đoán chừng anh trai cũng sẽ giống như mẹ của mình, sẽ đều không tin tưởng lời cô nói.
Nhưng thật ngoài dự liệu, Bạch Duệ Thần lại mở miệng nói: "Được, anh giúp em, coi như không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có bằng việc em hoài nghi, anh cũng sẽ giúp em, cho đến khi em tiêu trừ hết hoài nghi trong lòng mới thôi.
"
Anh đưa tay vỗ vỗ vai của cô: "Đừng kìm nén bản thân quá mức, anh sẽ tìm người điều tra hai bọn họ, về phần cổ phần của công ty, em cứ chờ thêm một chút nữa, anh cần phải có thời gian.
"
Bạch Tử Cúc nóng nảy nói: "Nhưng, em sợ không còn kịp nữa, vạn nhất! "
"Tiểu Cúc!", cô còn chưa nói hết, liền bị Bạch Duệ Thần lên tiếng cắt đứt: "Em cũng biết, ban đầu anh đã không muốn cổ phần này, hôm nay mà lập tức đi tìm cha lấy lại, thật sự chưa có dũng khí để cúi đầu trước ông ấy.
"
Người cố chấp như Bạch Duệ Thần, coi như em gái có khẩn cầu, cũng không thể cúi đầu nhận lỗi được.
Đã bao nhiêu năm, anh cùng với cha mình vẫn luôn giữ quan hệ căng thẳng, hôm nay lại bảo anh đi cầu xin số cổ phần kia, thật là có bao nhiêu khó khắn.
Nghe đến đây, Tử Cúc không khỏi thấy mất mát.
"Được rồi, em không bắt buộc anh nữa, nhưng anh hai à, nếu như mà đến lúc em phải đến khẩn cầu anh một lần nữa thì nhất định công ty đang gặp phải nguy cơ, em hi vọng đến lúc đó, anh sẽ giúp em.
".
Anh nhìn cô, xấu hổ cười một tiếng; "Sẽ không, cho anh suy