Tần Mạc tung ra một quyền, khiến cho Trác Quân chưa kịp phòng bị nhào người vào trên lan can, hộc cả máu mũi, máu miệng.
Duẫn Nặc cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ anh, sau đó liền trừng Tần Mạc quát lên: "Anh bệnh thần kinh à? Tự nhiên lại đi đánh người?"
Tần Mạc cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc, hai mắt đỏ ngầu đầy hung ác.
Vươn tay kéo cô sang, anh gầm nhẹ: "Lục Duẫn Nặc, đừng quên cô là ai?"
Duẫn Nặc hất tay của anh ra, không cam lòng yếu thế mà đáp trả: "Tôi là ai, thì có lien quan gì tới việc anh đánh người, Tần Mạc, anh không cảm thấy mình đang làm điều thừa sao?"
"Tôi đang làm điều thừa, con mẹ nó tôi ăn no không có gì để chuyện làm, mới chạy đến nơi đây tới bắt gian, chỉ cần một ngày cô còn là vợ của Tần Mạc tôi, thì ngày đó tôi vẫn sẽ có quyền can thiệp vào sự tự do của cô, mau trở về cùng tôi."
Anh nói xong, liền trực tiếp lôi Duẫn Nặc ra phía cửa chính.
Duẫn Nặc quay đầu lại thấy Trác Quân siêu vẹo giữa trời chiều tịch mịch, tim không khỏi đau nhói, cố gắng dùng sức hất tay của Tần Mạc ra.
"Anh mau buông tôi ra."
Cô vừa thoát được liền vội vàng chạy đến trước mặt Trác Quân, đau lòng đưa tay lên lau vết máu bên khóe miệng của anh.
Hành động này của cô, ở trong mắt Tần Mạc, tương đối châm chọc, thậm chí còn mang chút sỉ chục.
Cắn răng nghiến lợi đi lên trước, anh quyết tâm kéo Duẫn Nặc rời khỏi chỗ này.
Lại thấy cô lập tức đứng ở trước mặt Trác Quân, giống y như gà mẹ đang đứng ra bảo hộ gà con vậy, oán hận nhìn chằm chằm vào anh nói: "Tần Mạc, tôi cho anh biết, tôi sẽ không đi với anh đâu. Anh chính là chồng của tôi, điều này thật không sai nhưng anh cũng đừng quên, anh chẳng qua chỉ là người đến ở rể nhà họ Lục chúng tôi mà thôi, tôi có quyền bỏ anh, tôi muốn ly hôn với anh, biến đi, mau cút khỏi tầm mắt của tôi."
Tới ở rể? Ly hôn?
Nghe đến mấy chữ này, người luôn luôn cao ngạo như Tần Mạc, sao có thể chịu được vũ nhục như thế.
Thế nào cũng không nghĩ tới, mới kết hôn được hai ngày, mà cô lại ngang nhiên đội nón xanh cho mình, còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn ly hôn.
Làm sao mà anh có thể chịu được, chịu đựng thế nào được???
Hung hãn nhìn Duẫn Nặc chằm chằm, ánh mắt của anh tựa như con dao, vô cùng sắc bén, từng cơn lửa giận vọt lên trên ngực: "Đúng, tôi là người tới ở rể Lục gia, nhưng cô cũng đừng quên, là ai không biết liêm sỉ quấn lấy tôi, không phải