Tần Mạc né tránh ánh mắt đó của cô, lãnh đạm thốt ra ba chữ: "Không rõ lắm."
Không rõ lắm?
Duẫn Nặc âm thầm cười lạnh một tiếng, nếu anh ta mà không rõ, chỉ sợ sẽ không có ai biết rõ hơn rồi!
Bất quá, nhìn anh cả thế kia, có vẻ như rất yêu người phụ nữ kia, cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp để ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ.
...........
Buổi tối hôm đó
Duẫn Nặc ở trong thư phòng của cha mình in giấy thỏa thuận ly hôn, vừa in xong đi ra khỏi thư phòng, liền gặp phải khuôn mặt thâm trầm của Lục Vân Kỳ.
Cô vội vàng giấu thỏa thuận ly hôn ra sau lưng, cười ngọt ngào: "Anh."
"Tiểu Nặc, chúng ta nói chuyện một chút đi!"
Duẫn Nặc bị anh kéo vào phòng, áp chế cô ngồi lên giường, hỏi: "Em hãy thành thật nói cho anh biết, trước đây em có biết Vãn Tịch hay không?"
Nghe anh hỏi vậy cô liền hất cằm lên, ánh mắt vô cùng kiên nghị, sáng ngời.
"Không biết." Cô thành thật trả lời.
"Vậy sao em lại có thành kiến nặng nề với cô ấy như vậy?"
"Em chỉ không thích cô ta mà thôi."
"Tiểu Nặc."
Lục Vân Kỳ có chút bất đắc dĩ, ngồi ở bên cạnh Duẫn Nặc, nắm lấy tay của cô hạ thấp giọng nói: "Coi như em có không thích cô ấy, nhưng vì anh, em hãy miễn cưỡng tiếp nhận có được hay không?"
"Không được!" Cô lập tức phản đối.
Lục Vân Kỳ có chút tức giận, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ như cố tình gây sự của em gái, thật không biết nên khuyên bảo làm sao bây giờ.
"Thôi được!" Anh đột nhiên đứng dậy, lãnh đạm nói với cô: "Em đã không thích cô ấy, vậy thì anh và cô ấy sẽ ra ngoài ở, còn nữa, anh đã quyết định ba tuần sau sẽ cầu hôn cô ấy. Người chị dâu này, cho dù em không thích, nhưng cô ấy thủy chung cũng là chị dâu của em, hi vọng sau này mỗi khi gặp cô ấy, em đừng có nói chuyện không có chừng mực như vậy nữa."
Duẫn Nặc kinh ngạc trợn to mắt, khó tin nhìn chằm chằm Lục Vân Kỳ hỏi: "Anh nói cái gì? Anh muốn cầu hôn cô ta?"
"Đúng vậy!"
"Anh, cô ta không phải là người tốt lành gì, thật ra thì......."
"Đủ rồi tiểu Nặc." Cô còn chưa nói hết lời, lại bị Lục Vân Kỳ lạnh giọng cắt đứt, anh lạnh lùng nhìn cô, thật sự đã nổi giận.
"Sau này, anh không cho phép em nói xấu Vãn Tịch, uổng công anh thương em nhiều năm như vậy, mà em một chút đều không để ý đến cảm nhận của anh, những hành động vừa qua của em đã làm cho anh quá thật vọng."
Tức giận nói xong, Lục Vân Kỳ hất tay ra