Duẫn Nặc tuy không có chuyện gì, nhưng cũng tự nhân thấy bản thân đã hơi quá kích động, liền ngồi im không nói.
Tần Mạc sau khi tức giận dạy dỗ cô một bài, thấy cô cúi đầu buồn bực
không lên tiếng giống như một đứa trẻ biết mình đã làm sai vậy.
Tim anh như cứng lại, đi tới ôm cô vào trong ngực, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi hơi mất khống chế, em không sao là tốt rồi.”
Hành động này của anh có vẻ như là đang quan tâm đến cô sao?
Duẫn Nặc liền rúc vào trong lồng ngực ấm áp của anh, không nhúc nhích.
Anh thật sự quan tâm đến cô hay còn là hư tình giả ý? Mặc dù cảm nhận
được đấy không phải là giả vờ, nhưng… cô vẫn không có cách nào tiếp nhận anh được.
Tiếp đó cô chợt đẩy anh ra, vén chăn sang một bên đi xuống giường.
“Em làm gì vậy?” Tần Mạc nhìn cô chằm chằm, sắc mặt theo đó lại trầm xuống.
“Tôi muốn về nhà.” Mới nói có một câu mà cổ liền đau muốn chết.
Người còn chưa đi được hai bước, đột nhiên lại bị Duẫn Nặc bế ngang lên, vội vàng đặt ở trên giường.
Sau đó anh liền lạnh lùng nói: “Không có lệnh của tôi, không cho phép em nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ vết thương lành rồi về.”
“Anh…” Cô nổi đóa nhìn anh chằm chằm: “Tôi muốn đi về, anh quản được sao?”
“Duẫn Nặc.” Anh hung dữ gọi tên cô, cố gắng áp chế cơn giận trong lồng ngực. “Đừng để cho tôi phải nổi giận, nghe lời.”
“…” Nhìn cái trán đang cố gắng kềm chế mà nổi đầy gân xanh kia của anh
quả nhiên cô liền ngoan ngoãn hẳn, cứ ngồi như vậy, đưa mắt nhìn ngoài
cửa sổ.
Cô đi ra ngoài để mua nước trái cây, Trác Quân vẫn còn đang chờ cô ở nhà đấy.
Nếu cô không trở về, Trác Quân sẽ nghĩ như thế nào? Có phải vừa thương tâm vừa khó chịu hay không?
Tại sao cô luôn khiến cho anh phải khổ sở như vậy chứ, không phải đã nói rằng sau này sẽ không rời khỏi anh sao? Tại sao cứ hết lần này đến lần
khác nuốt lời?
Cô thật sự vô cùng xin lỗi anh.
“Muốn ăn cái gì? Tôi đi ra ngoài mua cho em.” Tần Mạc thấy tinh thần của cô đang chu du đến tận nơi nào, liền lên tiếng hỏi.
Duẫn Nặc không nhìn anh, chỉ thốt ra hai chữ: “Tùy ý!”
Tần Mạc nhìn cô một cái, ánh mắt trở nên phức tạp.
Sau đó, liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, điện thoại di động liền vang lên, anh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ấn nút nghe: “Alo.”
“Mạc, là em.”
Vãn Tịch?
Nghe được tiếng của