Mấy phút sau, Duẫn Nặc ở phía trước cổng tập đoàn Lục thị, ngồi lên xe của anh hai Lục Tiêu rời đi.
“Có chuyện gì mà vội vã như vậy? Trước kia, em rất ít khi chủ động tìm anh.”
Người anh Lục Tiêu Triết này của cô, ở trong mắt của mọi người mà nói lúc nào cũng trầm mặc ít nói, không thích giao tiếp, chỉ thích đua xe, mà cũng có không ít tin đồn rằng anh là Đại Đương gia của bang Hồn Mị, nhưng lại không có người nào chân chính dám chứng thật điều này.
Bình thường, Duẫn Nặc cũng rất sợ anh, cho dù từ nhỏ cho tới giờ anh chưa từng hung dữ với cô nhưng cứ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như băng ngàn năm kia thì lại không dám đến gần.
Hôm nay chủ động tìm anh cô chỉ vì vạn bất đắc dĩ, cũng bởi vì hiện tại, chỉ anh mới có thể giúp cô được thôi.
“Anh hai.” Cô cúi thấp đầu, rụt rè gọi một tiếng.
Lục Tiêu Triết nhìn cô, thấy cô ở trước mặt mình vẫn còn giữ dáng vẻ câu nệ như vậy trong lòng liền sinh một chút mất mát.
Chẳng lẽ người anh hai như anh ở trong mắt cô lại đáng sợ như vậy sao?
Không ai biết, trừ mẹ mình thì người anh yêu thương nhất chính là người em gái này, nhưng con bé lại chưa từng nhận ra điều đó.
“Có chuyện gì em nói đi?” Anh đảo mắt nhìn về phía ngoài xe, cho cô thêm thời gian để thả lỏng tâm tình.
“Em muốn, anh giúp một chuyện.”. Duẫn Nặc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua gò má của anh, rất cẩn thận mà nói ra: “Em biết, anh quen biết không ít người, cũng có bản lĩnh kia, nên muốn anh giúp em điều tra về con người của Tần Mặc, có được hay không?”
Điều tra Tần Mặc?
Lục Tiêu Triết nghiêng đầu sang nhìn cô, trong nháy mắt, hiển nhiên nhiều hơn một tia nghi vấn.
Duẫn Nặc cố tránh né ánh mắt dò hỏi của anh, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Em biết, anh muốn hỏi em điều, hỏi em tại sao lại muốn làm như vậy? Nhưng hiện tại em lại không biết giải thích thế nào, dù sao thì em cũng cảm thấy Tần Mạc có gì đó không đúng, anh cả muốn kết hôn với Trương Vãn Tịch, anh điều tra thêm cả người này nữa, có được hay không?”
“…”
“Anh hai, có được hay không?”. Thấy Lục Tiêu Triết trầm mặc không lên tiếng. Duẫn Nặc cố gắng kìm xuống sợ hãi, cẩn thận kéo cánh tay của anh mà cầu xin.
“Được”
Không hề do dự nữa, Lục Tiêu Triết lên tiếng đáp ứng.
Duẫn Nặc vui mừng