Cùng lúc đó, ở hộp đêm xa hoa nhất thành phố, bên trong đại sảnh dưới đất, đang tổ chức một buổi dạ vũ.
Những người có thể tới nơi này, tất cả đều là các ông chủ lớn trong giới kinh doanh không thì cũng là con cháu thế gia không phú thì quý.
Duẫn Nặc và Lục Tiêu Triết vừa đi đến cửa, đột nhiên cô liền dừng bước.
Lục Tiêu Triết quay sang hỏi cô: "Sao thế?"
Cô trưng ra vẻ mặt hoài nghi, hỏi: "Anh hai, anh dẫn em tới tham gia dạ vũ à?"
Duẫn Nặc từ nhỏ trong miệng đã ngậm chìa khóa vàng lớn lên, nên ít nhiều cũng có chút king nghiệm, đến đây mà không có lễ phục thì tham gia vũ hội làm sao được.
Mắt thấy chuẩn bị bước vào đại sảnh, cô nhìn lướt qua quần áo trên người mình, cảm giác không được phù hợp cho lắm.
"Ừ!", Lục Tiêu Triết đáp lời, nhưng lại vươn tay ôm cô vào ngực nói tiếp: "Không sao cả, em cứ theo anh đi gặp một người, sau khi xong việc anh sẽ đưa em về nhà."
Vừa nghe giải thích như thế, Duẫn Nặc cũng không lăn tăn nữa, gật đầu với anh một cái.
Lục Tiêu Triết dắt tay em gái đi vào đại sảnh, hai người mới vừa xuất hiện, liền hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người chung quanh.
"Mau nhìn đi, đấy không phải là nhị thiếu của Lục gia sao? Oa, rất đẹp trai nha?"
"Người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai nhỉ?"
Mọi người rối rít lắc đầu, đáp:"Không biết."
Lúc này Duẫn Nặc giống hệt như tiểu Bạch Thỏ, bị Lục Tiêu Triết kéo đi vào, lamf đám đông nhất thời rộ lên biết bao nhiêu lời xì xào bàn tán.
"Anh hai.". Duẫn Nặc nhỏ giọng nói thầm bên tai anh trai mình: "Anh quả thật rất nổi danh đây? Thế nào? Anh cũng muốn theo chân anh Ba bước vào làng Giải Trí rồi hả ?"
Lục Tiêu Triết quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt chứa đầy vẻ ảm đạm: "Đừng nói nhảm."
Duẫn Nặc bĩu môi, nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Lục Tiêu Triết dắt cô đi xuyên qua đại sảnh, rồi tiến vào trong một cái hành lang, mới vừa bước lên trước chưa tới mấy bước, hai người họ liền bị bốn hộ vệ cao lớn ngăn lại.
"Nhị thiếu, xin mới lấy giấy thông hành.". Một hộ vệ tất cung kính nói.
Lục Tiêu Triết từ trong áo vest lấy ra một thiếp mời, đưa cho hộ vệ, lúc này bốn người họ mới để anh đi vào.
Lúc mới vừa đến đây Duẫn Nặc chỉ cảm thấy đây chỉ là một buổi dạ vũ bình thường, nhưng khi anh hai dẫn cô đi tới nơi u ám, bí hiểm này trong lòng đột nhiên lại sợ hãi không nói ra thành lời.
Cho