"Em biết, anh sẽ không bỏ em lại mà, Mạc, ôm em về nhà, trở về ngôi nhà thuộc về chúng ta."
Ngôi nhà của bọn họ? Tần Mạc thầm cười lạnh, hai người bọn họ, còn có nhà sao?
Anh không có để ý tới lời của Vãn Tịch, trực tiếp bế cô ta lên xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Vãn Tịch không muốn đến bệnh viện, nhưng Tần Mạc không thuận theo, sau khi ném cô ta cho bác sĩ, liền gửi cho Lục Vân Kỳ một tin ngắn ẩn danh.
Cho đến khi nhìn thấy Lục Vân Kỳ đến bệnh viện gặp Vãn Tịch, anh mới rời đi, lãi xe quay trở về quán Bar.
Trong quán rượu, đang bước vào giai đoạn sôi nổi nhất, vô cùng náo nhiệt, bên ngoài sàn nhảy, mọi người nhảy nhót tưng bừng, điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.
Tần Mạc đi vào mấy phòng bao nhưng không tìm thấy Duẫn Nặc, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu, thầm tự trách mình không nên để cho cô vào đây một mình.
Trong này loạn như vậy, nếu vạn nhất cô gặp phải người xấu thì làm thế nào.
Bây giờ lại không tìm được cô, anh liền gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, quản lý quán bả liền xuất hiện ở bên cạnh anh, nhất mực cung kính chào: "Ông chủ!"
"Đi điều tra cho tôi, xem Lục Duẫn Nặc đang ở chỗ nào."
Anh ra lệnh xong liền lười nhác tựa vào trên ghế sofa, dáng vẻ lạnh lùng mà tôn quý.
Quản lý kia vội vàng cúi người đáp: "Dạ!", rồi sau đó lập tức biến mất.
Anh ngồi an vị ở trong góc của phòng bao, yên tĩnh, lẳng lặng chờ thuộc hạ đưa cô tới đây.
Quả nhiên, người dưới trướng anh làm việc với hiệu suất cực kỳ cao, chưa đến mười phút, Duẫn Nặc liền bị hai nam nhân viên phục vụ tới dẫn đi.
"Này, các người đang làm gì vậy? Bản tiểu thư còn chưa có uống đủ đâu."
Duẫn Nặc đang đắm chìm trong men rượu, bất chợt đẩy ra hai nhân viên phục vụ kia ra, tiếp theo đó liền túm lấy một người đàn ông, lim dim mắt nói:"Trai đẹp, có muốn bồi bản tiểu thư uống một chén hay không?"
Người đàn ông này dáng dấp có vẻ không tệ, cánh tay dài vươn ra ôm vào thắt lưng của cô, cười đến điên đảo chúng sinh: "Tiểu thư, cô uống say rồi.".
"Không đâu, bản tiểu thư mới uống một chút, làm sao mà say được, đến đây, theo tôi uống hai chén."
Duẫn cứ thế nói xong, liền giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Người đàn ông kia tà mị cười một tiếng, cũng uống theo một chén.
Để cái ly xuống, anh ta ôm Duẫn Nặc