Tần Mạc thay xong quần áo đi xuống dưới, áo sơ mi phối cùng với gilê
quần âu, trên cánh tay còn vắt thêm một chiếc áo vest, cả người nhìn
qua, thực thành thục, chững chạc, sức quyến rũ vô biên.
Vãn Tịch thấy thế nhìn anh đầy si mê, không thể phủ nhận, người đàn ông
này trời sinh đã là một cái móc quần áo, cho dù mặc cái gì cũng đều rất
ưa nhìn, cái nào cũng đều đẹp mắt cả.
Vãn Tịch nhìn một lát, trong lúc nhất thời liền hơi thất thần, thậm chí còn theo thói quen muốn tiến lên khoác lấy tay anh.
Nhưng anh đã lạnh mặt cự tuyệt cách xa cô ta ngàn dặm lạnh, vì thế nhất thời Vãn Tịch liền đánh trở về với thực tại.
Sau đó anh đi tới, vươn tay ôm lấy Duẫn Nặc, khẽ mỉm cười nói: "Đi thôi?"
Duẫn Nặc liếc anh một cái, trong lòng thầm cảm thán, mẹ ơi, người đàn
ông này đúng là yêu nghiệt, tùy tiện mặc một bộ quần áo mà cũng đẹp mắt
như vậy.
Chẳng những đẹp mắt, còn mang đầy quý khí, phảng phất trông giống như
một vương tử ở vương quốc Hy Lạp, chỉ cần nhìn đã khiến hoa thủy tiên
tùy tiện xin chết.
Tuy trong lòng có không thích cỡ nào nhưng hiện tại anh ta vẫn là chồng
của cô, nói dại nếu như anh ta mà chết, cô còn phải khách sáo khóc mấy
tiếng ấy chứ.
Thật không đáng chút nào, cho nên, sau ly hôn lại nguyền rủa anh ta chết đi cũng chưa muộn!
Lúc ba người họ đi ra cửa, xe của Lục Vân Kỳ đã sớm chờ ở bên ngoài.
Thấy bọn họ đi tới, Lục Vân Kỳ vội vàng mở cửa xe, bày tỏ vẻ e ngại: "Phiền toái hai em rồi, thật là ngại quá."
Tần Mạc cũng khách sáo đáp lại: "Dù sao bọn em cũng không có chuyện gì cả."
Duẫn Nặc ngồi lên xe, quay về phía Lục Vân Kỳ nói: "Nếu biết phiền toái, thì tối nay nhớ mời chúng em ăn cơm."
Lần trước hai anh em cô nói chuyện với nhau cuối cùng tan rã trong không vui, tuy Duẫn Nặc không mấy để ý, nhưng Lục Vân Kỳ vẫn thấy hơi có lỗi
với cô em gái của mình.
Cho dù cô có không tốt thế nào, thì cũng vẫn là em gái của anh, cần gì phải so đo nhiều như vậy chứ?
"Không thành vấn đề, tiểu Nặc em muốn ăn cái gì?", Lục Vân Kỳ vừa lái
xe, vừa nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu hỏi Duẫn Nặc đang ngồi phía
sau.
Duẫn Nặc lại quay ra nhìn Vãn Tịch đang ngồi ở ghế lái phụ, âm hiểm cười một tiếng: "Hôm nay Thượng tiểu thư là nhân vật chính, để cô ấy chọn
đi, cô ấy thích ăn cái gì thì chúng ta liền ăn cái đó!"
Lời này nghe có bao nhiêu châm chọc thì có bấy nhiêu.
Mặt của Vãn Tịch lúc này đang cứng đờ, tâm tình cũng trở nên luống cuống.
Lục Vân