Duẫn Nặc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng
nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Tần Mạc, ngày mai đã là hôn lễ của anh trai
tôi và Thượng Vãn Tịch rồi, anh không nên bình tĩnh như thế chứ?".
Hiển nhiên, trên mặt của Tần Mạc cũng không hề có biểu cảm tên là khiếp sợ như Duẫn Nặc mong muốn.
Ngược lại anh còn cười lên, nhìn cô chằm chằm hỏi: "Vậy theo ý của em, anh nên làm như thế nào?"
Cô lạnh lùng cười đáp: "Không phải anh cũng sẽ thống khổ, khổ sở, tê tâm liệt phế sao? Dù sao cô ta có tầm quan trọng như thế nào chỉ có bản
thân anh là hiểu rõ nhất."
"Nếu ngay cả người phụ nữ mà mình yêu thích cũng không thể bảo vệ được,
còn để cho người đó làm hòn đá kê chân để bản thân đạt được mục tiêu,
người đàn ông như vậy, không xứng làm đàn ông chút nào."
Duẫn Nặc cho rằng, nếu cô nói như vậy, có lẽ Tần Mạc sẽ động tâm, sẽ chạy đi ngăn cản hôn lễ của Vãn Tịch và anh cả.
Thật không nghĩ đến...
Người đàn ông này vẫn cười tươi, sau đó vươn tay tới bẹo bẹo khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nói: "Em nghĩ lung tung cái gì vậy, yên tâm
đi, người phụ nữ mà chồng em yêu dĩ nhiên phải là vợ của mình rồi, ngoan nào, sau này ông xã sẽ càng thương yêu em nhiều hơn nữa?"
Duẫn Nặc nghe anh nói vậy tức giận gần chết, cũng không muốn quanh co
lòng vòng, căm hận nhìn anh chằm chằm, rồi đi thẳng vào vấn đề chính:
"Anh đừng giả vờ nữa, Thượng Vãn Tịch rõ ràng là người của anh, tôi thật sự rất khó tin, thế nhưng anh lại là như một người thế ti tiện như thế, lại cam nguyện để cho người phụ nữ của mình gả cho người khác, anh có
còn là đàn ông nữa không?"
Hai câu này, rốt cục cũng khiến cho Tần Mạc có chút biến hóa.
Lúc này sắc mặt của anh chợt tối sầm xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang tức giận đừng đùng của Duẫn Nặc, lạnh giọng hỏi: "Sao em lại
biết?"
"Ha ha!" Cô liền cười lớn, nhìn mặt anh đột nhiên âm trầm xuống, cặp mắt sắc bén lạnh như hàn băng, lạnh nhạt như muốn đẩy người đối diện ra xa
ngàn dặm, anh quen thuộc như vậy, mới chính là người mà Lục Duẫn Nặc cô
từng biết.
Không biết tại sao, anh lại đột nhiên thừa nhận, lòng của cô cũng như đang nứt toác ra, đau đến mức muốn chảy cả nước mắt.
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.". Sau đó cô bắt
đầu nghẹn ngào: "Nếu như anh vẫn còn là đàn ông thì tối hôm nay, phải
dẫn Thượng Vãn Tịch đi khỏi đây, cùng cô ấy cao chạy xa