Thương thế của Duẫn Nặc không đáng ngại, chỉ cần cầm máu là không có vấn đề gì, tuy nhiên bác sĩ cũng đã dặn, đợi sau khi cô tỉnh lại, nên giảm bớt nói chuyện, dù sao vùng thương tổn là ở cổ, lúc nói chuyện sẽ làm cho miệngvết thương nứt ra.
Tần Mạc chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh trông chừng cô.
Lúc tổ chức hôn lễ, anh đi ra ngoài tìm cô, lại không nghĩ tới, cô đã ở trong hội trường, thậm chí còn lấy tính mạng của mình ra để bức bách Lục Vân Kỳ.
Chuyện như vậy, cũng không biết sẽ bị giới truyền thông nói thành cái dạng gì.
Nhìn người con gái đang nằm thiêm thiếp trên giường, Tần Mạc lại nghĩ đến sự cố chấp của cô, nghĩ đến những lời chửi mắng của người chung quanh, nghĩ đến một cái tát kia của Lục Vân Kỳ, nếu nói không đau lòng đó là giả.
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt sưng đỏ, tim, chợt đau đớn từng trận.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy ra.
Tần Mạc quay đầu lại, liền thấy người nhà họ Lục lục tục đi vào.
"Con bé thế nào rồi?", Lục Tử Dạ vội đi tới hỏi.
"Không có chuyện gì, có điều chảy máu quá nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là không sao rồi.". Tần Mạc liền nói.
Nghe anh nói như thế, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chấn Thiên ở bên cạnh tức giận đến nỗi khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc vẫn còn đang hôn mê, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Thật là càng ngày càng không ra gì, mặt mũi của nhà họ Lục chúng ta cũng bị nó làm cho mất hết."
Triệu Thục Hoa cũng đi tới, nhìn Lục Chấn Thiên cự nự: "Đều là tại ông làm hư nó hết, chắc bây giờ không chừng có bao nhiêu người cười thầm ở sau lưng chúng ta đâu!"
"Tôi làm hư?". Lục Chấn Thiên nhìn vợ chằm chằm chất vấn: "Con gái là do bà nuôi, tôi còn chưa tìm bà tính sổ, hôm nay nó lại biến thành cái dạng này, bà còn dám nói là do tôi chiều hư nó hay sao?"
"Đúng, đúng thế đều do tôi không biết dạy hảo, chỉ có công nuôi không có công sinh, tôi lúc đầu lẽ ra không nên..."
Ý thức được lời của mình có phần hơi quá, Triệu Thục Hoa vội vàng ngậm miệng, oán hận nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc rồi nói tiếp: "Dù sao bất kể thế nào, đứa con gái này, tôi không cần, các người ai muốn làm gì thì làm.".
Nói xong, liền đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.
Lục Chấn Thiên cũng giống vậy, giận đến dựng râu trợn mắt nói: "Tần Mạc, nó bây giờ là người của con, sau này nhớ trông nom nó cho tốt, tôi đây cũng không có đứa con gái như vậy, bảo nó vĩnh viễn đừng bước