Lúc Duẫn Nặc tỉnh lại thì người đã an ổn nằm ở trên giường lớn.
Đầu đau như búa bổ, đau đến mức khiến cô vặn chặt lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn lại, dáng vẻ đó cực kỳ đáng thương.
"Cô đã tỉnh rồi?".
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Duẫn Nặc ngẩn ra, rồi nghiêng đầu nhìn sang.
Bên cạnh giường, có một phụ nữ đang đứng, nhìn cô mỉm cười, vô cùng hòa ái.
Duẫn Nặc ngồi bật dậy, nhìn ra chung quanh một lượt, khung cảnh xa lạ khiến cho cô cảm thấy thật sợ hãi.
Cô nghi hoặc hỏi cô gái kia: "Đây là chỗ nào? Tại sao tôi lại ở đây?”.
Cô gái kia vẫn nở cười hòa ái dễ gần rồi trả lời Duẫn Nặc: "Cô được thiếu gia nhà tôi mang về đây, cô bị người ta bắt cóc, thiếu gia nhà tôi đã cứu cô!".
Bắt cóc?
Nghe được hai từ này Duẫn Nặc liền hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh trước đó.
Cô bị người ta bắt cóc, hơn nữa còn bị mang tới một chỗ cực kỳ xa lạ, sau đó cô gặp Thượng Vãn Tịch, còn bị cô ta tát mấy bạt tai.
Đột nhiên nghĩ đến việc bản thân mình đã mất tích thật lâu, mẹ vẫn còn nằm ở bệnh viện đợi cô mang tiền đến!
Cô liền gấp gáp bước xống giường, luống cuống tay chân đi giầy vào.
"Tiểu thư..."
Người phụ nữ kia vội gọi cô lại: "Cô không chờ thiếu gia nhà tôi trở lại sao?".
Duẫn Nặc liền dừng bước, sau đó quay đầu lại, nắm lấy tay của người phụ nữ kia, kích động nói: "Cảm ơn, cám ơn thiếu gia nhà chị đã cứu tôi, nhưng hiện tại tôi bề bộn nhiều việc, thật xin lỗi, tôi xin đi trước.".
Tiếng nói vừa dứt, cô liền đẩy vị kia ra, nhấc chân bỏ chạy, thật giống như sợ người khác sẽ ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô, người phụ nữ kia bất đắc dĩ lắc đầu một cái, rồi lên tiếng cảm thán.
Nói ra cũng thật kỳ quái, cô vừa đi ra khỏi căn nhà rộng lớn hào hoa, liền nhận thấy chỗ này cách bệnh viện cũng không xa, trong đầu không ngừng tự hỏi, không biết bây giờ là lúc nà, người trong nhà không thấy cô không biết có bọn họ có lo lắng hay không?
Duẫn Nặc cúi thấp đầu, lặng lẽ tránh xa đám ký giả đang đứng chầu chực ở bệnh viện, xông vào trong đại sảnh, đang muốn vào thang máy thì đột nhiên bị người nào đó kéo lại.
"A?", cô cả kinh, theo bản năng hất tay người kia ra.
"Tiểu Nặc, là anh."
Trác Quân vội kêu lên, lúc này cô mới trấn tính lại, kinh ngạc sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.
Tối ngày hôm qua Trác Quân mới tìm được bệnh viện này, anh đã phái người đón mẹ cô và anh ba đi, sợ Duẫn Nặc trở lại không thấy sẽ lo lắng, cho nên anh vẫn ở chỗ này chờ cô.
Đến khi gặp cô, nhìn thấy gương mặt sưng đỏ kia của cô, anh đau lòng đưa tay tới, còn chưa chạm vào mặt, Duẫn Nặc đã nhào tới, ôm chặt lấy anh.
"Trác Quân, sao anh lại tới đây? Nơi này không phải là chỗ anh nên tới, anh đi mau đi.". Cô lại đột nhiên buông anh ra, kích động nói.
Trác Quân cau mày nhìn cô, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Mặt của em sao vậy?".
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, đến bây giờ Duẫn Nặc vẫn còn chưa hồi hồn, vội vàng lắc đầu giải thích: "Không sao cả, em rất khỏe, anh nhanh đi về đi, bên ngoài có rất nhiều ký giả, em sợ bọn họ sẽ làm hại anh.".
"Đã đến lúc này, sao còn bận tâm nhiều như vậy, đồ ngốc này."
Anh nói xong liền duỗi tay kéo cô vào trong ngực, ôn nhu nói: "Anh tới đón em , cái này bệnh viện, không biết có phải cũng bị Tần Mạc mua rồi hay không mà bọn họ không để cho mẹ em nằm ở đây, anh mới vừa đón mẹ em và Lục Tử Dạ đi rồi, bây giờ em cũng theo anh về đó thôi!".
Duẫn Nặc nghe thấy thế vội vùng ra, có chút không thể tin nổi: "Mẹ em và anh Ba đã được anh đón đi? Mà đi đến đâu vậy?"
Trác Quân cười khổ đáp: "Đương nhiên là đến nhà anh! Vấn đề của mẹ em không lớn, bác sĩ tư của nhà anh có thể giải quyết được, đi thôi, cùng anh về nhà!".
Một câu cùng anh về nhà này, không biết làm cho lòng người ấm áp cỡ nào.
Duẫn Nặc vội đưa tay che miệng lại, cảm động đến phát khóc.
Cô không nghĩ tới, Trác Quân lại đi tìm bọn họ, hơn nữa còn đưa tay ra tương trợ.
Cô rất xấu hổ, cũng thấy thật ngượng ngùng khi phải đối mặt với anh.
Nhìn vào gương mặt đang sưng đỏ của cô, anh cảm thấy rất đau lòng, cầm tay của cô nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Cô rưng rưng gật đầu, để mặc anh càm tay dắt đi như một đứa trẻ.
Vậy mà, ở khảnh khắc vừa xoay người, Trác Quân đột nhiên bước chân lại khựng lại.
Duẫn Nặc ngẩng đầu, vừa vặn đón nhận ánh mắt của người đối diện.
Cặp mắt kia, giống như ánh mắt của loài báo, vừa sắc bén, vừa khát máu, lại vừa nguy hiểm.
Anh hung hăng nhìn Duẫn Nặc chằm chằm, trong con ngươi tràn đầy cảm xúc giận dữ, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Anh tìm cô suốt một đêm, lo lắng cho cô suốt cả đêm, chỉ sợ cô gặp chuyện không may, anh liền phái người đi tìm khắp nơi, kết quả lại không tìm được.
Cho nên, anh liền tới bệnh viện xem thử, xem xem cô có ở bệnh viện với mẹ mình hay không?
Không nghĩ tới, vừa nhìn thấy chính là cảnh cô ôm người đàn ông khác ở ngay trước cửa thang máy.
Cô là người phụ nữ của anh, là người vợ mà Tần Mạc anh danh chính ngôn thuận cưới hỏi đàng hoàng, tại sao cô có thể quay lưng lại với anh mà ôm người khác?
Có biết đó chính là sự uy hiếp trắng trợn đối với một người đàn ông, là không chung thủy,