Duẫn Nặc chạy ra khỏi bệnh viện, nước mắt tuôn rơi, cô nghẹn ngào , cắn môi đứng ở ven đường, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn xe cộ nườm nượp trước mắt.
Lục gia vì người đàn bà kia mà suy bại.
Anh cả lại không hay biết gì còn đánh cô cho rằng cô muốn phá vợ hạnh phúc của anh.
Lục gia suy bại , cô hảo tâm hảo ý hầm canh gà cho anh ta nhưng đổi lại vẫn là không cảm kích, rốt cuộc cô còn phải làm như thế nào, mới có thể khiến cho anh cả không hận cô?
Trong lòng cô cố gắng nghĩ đối sách, rốt cuộc muốn làm như thế nào?
Đột nhiên, một chiếc xe hơi dừng ở trước mặt cô.
Theo bản năng cô lùi lại phía sau, nghĩ đến lần trước bị bắt cóc, bị đưa đến một nơi đáng sợ.
Nên giờ nếu gặp hoàn cảnh tương tự cô sẽ tự động xoay người bỏ chạy.
"Chào, nhóc con! Định chạy đi đâu hả?"
Phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng dễ nghe nam âm, Duẫn Nặc dừng cước bộ một chút, quay đầu!
Cách đó không xa cửa kính xe giữ, dựa một người đàn ông, trắng noãn hưu nhàn trang, đem vốn liền suất khí hắn, sấn càng nhiều vài phần tuấn lãng cùng ánh mặt trời.
Duẫn Nặc nhướng mày, kia không phải bạn bằng hữu, thẩm diễm sao?
Hoang mang hết sức, người đàn ông kia cười cười đi tới, đi vòng quanh cô 2 vòng rồi đánh giá, "Xem bộ dạng chạy trối chết của cô, Sao? Sợ bị tôi bắt đi à?"
Duẫn Nặc cảnh giác nhìn hắn, "Anh như thế nào lại ở chỗ này?"
Thẩm diễm mím môi, nhíu mày nghĩ nghĩ, chỉ vào bệnh viện hai cái chữ to, "Nghe nói, anh cả cô sinh bệnh , ta vốn là quá đến xem hắn.
"
"! "
"Sau đó, đột nhiên nhận được điện thoại của anh hai cô, hắn làm cho tôi nhớ cô quá nên phải đến đây một chuyến.
"
Anh hai???
Anh hai không phải mới vừa còn tại bệnh viện sao? Như thế nào đảo mắt đã không thấy tăm hơi? Còn gọi này người này đến tiếp cô, thiệt hay giả đây?
Duẫn Nặc hiển nhiên có chút không tin, đang muốn mở miệng cự tuyệt, thẩm diễm cười nói: "Trong truyền thuyết không sợ trời không sợ đất lục đại tiểu thư, còn sợ tôi lừa gạt cô, mang cô đến vùng hoang dã , đem cô ăn không thành?"
Hắn khi thì vui đùa, khi thì đứng đắn, "Không với cô náo loạn nữa, anh trai cô gọi tôi đến đây.
"
Duẫn Nặc bán tín bán nghi
, "Anh hai tôi đâu? Anh ấy việc gì phải gọi anh đến đây chứ?"
Thẩm diễm nhíu mày, "Cô không biết hắn ở đâu a? Tôi nghĩ cô phải biết chứ.
"
"Anh có ý gì?"
Người đàn ông kia cười rộ lên,
Cảm giác không thích hợp, Duẫn nặc cảnh giác mở cửa xe, nhưng là cửa xe đã bị khóa.
Cô quay đầu nhìn thẩm diễm, thấy hắn cười đến rất là âm hiểm,cô cảm giác việc lớn không tốt, sưu tầm , trong xe có cái gì vậy có thể đến giúp chính mình.
"Cô đừng có lao lực , tôi đến tìm cô không có ý gì đâu, đang nghĩ cùng cô đi vài nơi.
"
Hắn quay đầu nhìn cô: "Cô biết không? Cô thật sự hấp dẫn trong mắt của tôi.
"
Hắn thẳng thắn nói làm Duẫn Nặc có chút không biết phải nói gì.
"Anh muốn đưa tôi đi chỗ nào?" Trên xe không cái gì vậy có thể phòng thân, cô trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm diễm cười khẽ, "Mang cô đến nhà của tôi, hai chúng ta tâm sự, giao cái bằng hữu, cô xem được không?"
Biết hắn ở hồ lộng chính mình, Duẫn Nặc gấp đến độ trong lòng sợ hãi.
Nhưng đúng lúc này, thẩm diễm đang lái xe đột nhiên ngừng lại, nguyên nhân là phía trước có hai chiếc xe tử chặn đường đi của hắn.
Hắn mắng một tiếng, hai tay khoát lên tay lái , nhìn xem phía trước rốt cuộc là loại người nào.
Chỉ thấy trong xe đi xuống đến bốn tây trang giày da nam tử, đều vây quanh xe Thẩm Diễm, trong đó một cái xao hạ hắn cửa kính xe, tất cung tất kính nói: "Diễm thiếu, Theo ý của tổng tài, mời phu nhân tổng tài về nhà.
"
Duẫn Nặc không biết tổng tài trong miệng người kia là ai, càng không biết ai là tổng tài phu nhân.
Chỉ thấy thẩm diễm phiền chán mím môi, đối với người nọ trả lời: "Tôi không phải là cố ý muốn bắt cô ấy đi đâu"
Bên ngoài nhân mặt không chút thay đổi, rất là nghiêm túc, "Chúng ta đây chỉ có thể cứng rắn đến đây.
"
"Thao!" Thẩm diễm lại là một tiếng thô tục, một cái tát phát ở tay lái thượng, thấp giọng mắng: "Sợ lão tử ăn cô ấy sao? JO thế nhưng ngay