Hắn nhanh chân tiến về phía cửa, vươn tay vặn chốt, có vẻ quyết tâm không để cô sang phòng khác ngủ.
Cô thở dài, thật ra hắn không cần phải cố chấp đến như vậy.
Cũng chẳng có lý do gì hợp lý để giải thích cho tháy độ đột nhiên thay đổi này của hắn.
“Tôi sang phòng bên xem Kem một chút rồi quay lại.”
Hình như nhìn thấu cô muốn kiếm cớ để rời khỏi phòng, hắn lại trước cô một bước, đưa tay vặn chốt cửa, mở cửa ra, rồi dẫn đầu bước ra khỏi phòng, gọi người đang bị chuỗi hành động lưu loát làm cho ngơ ngẩn.
“Chúng ta cùng đi, tôi cũng muốn xem bé Kem.
Dù sao mèo cũng là tôi đưa về, tôi cần có trách nhiệm với nó.”
Hắn nói đúng lý hợp tình, cô tạm thời chưa nghĩ ra được cái cớ nào để phản bác cả.
Đã đâm lao thì đành phải theo lao, cô đi theo hắn sang phòng kế bên xem bé mèo con một chút.
Bé con đang nằm ngủ trong ổ chăn ấm áp, nghe thấy tiếng mở cửa liền bật dậy, chạy ra “meo” một tiếng.
Hai người ôm bé con lên, xoa xoa cái bụng tròn vo, yên tâm là bé con đã ăn đủ no.
Cùng trêu chọc bé một chút, giống như một nhà ba người ấm áp cùng nhau vui đùa.
“Muộn rồi, trở về ngủ thôi.”
Cô lưu luyến không rời bị hắn kéo về phòng ngủ.
Tắt điện, vặn nhỏ đèn ngủ, hắn lên giường ôm lấy thân thể vừa thơm tho vừa mềm mại của cô đang cuộn tròn lại trong chăn.
Bất chấp sự cô tìm cách thoát ra, kháng nghị trong âm thầm, hắn vẫn ôm cô như vậy.
“Chuyện này thật sự không chân thật.” Đó là suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cô lúc này.
Hành động kì lạ của hắn khiến cô cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ không có thật.
Một giấc mơ mà hai người sống bên nhau không chịu bất kì ràng buộc, và không hề có khoảng cách như trong thực tế.
Sau lưng cô, tim hắn đập từng nhịp, từng nhịp gấp gáp hơn bình thường, hơi thở nóng rực phun trên đỉnh đầu.
Và vòng tay rắn chắc thì vẫn đang ôm chặt lấy cô, tưởng như chưa bao giờ xa cách.
Vẫn nghĩ trong hoàn cảnh đó, cô sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Nhưng có lẽ vòng tay hắn quá đỗi bình yên, nên cô chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay, sau đó ngủ một mạch đến sáng.
Khi hắn mở mắt, hài lòng nhìn thấy người thương vẫn đang nằm trong ngực mình, tư thế thay đổi, từ quay lưng đã chuyển thành dụi đầu vào ngực hắn.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, hắn không ức chế nổi khóe miệng vô thức nhếch lên vì niềm vui của ngày mới.
Một cánh tay của hắn tê rần đến mất cảm giác vì bị cô gối cả đêm, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng vô cùng tình nguyện chịu đựng việc đó hàng ngày.
“Có thể ngủ thêm một lúc nữa, còn sớm.”
Cô chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ngái ngủ đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói như mang theo ma lực.
Nghe lời nhắm mắt lại lần nữa, thiếp đi trong vòng tay hắn.
Khi cô thật sự tỉnh dầy, quay đầu đã thấy khuôn mặt của hắn đang mỉm cười.
cô nhắm chặt hai mắt, lại mở ra, xác định đây là sự thật, không phải đang mơ.
Hắn thật sự đang nằm cùng cô trên một chiếc giường, nhìn cô, và mỉm cười… ừm, mỉm cười một cách rất dịu dàng.
“Sao vậy?”
Cô che giấu nghi hoặc trong mắt, trả lời hắn:
“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ cuối tuần sẽ làm gì thôi.”
Đánh trống lảng một cách vụng về, nhưng vẫn có người tình nguyện bị sự vụng về của cô dẫn dắt.
“Cô đã có dự định gì chưa?”
Trong ánh mắt tràn đầy sự chờ mong của hắn, cô theo tình hình thực tế lắc đầu.
Cô không có kế hoạch gì cả, ít nhất là hiện tại thì chưa có.
“Vậy cuối tuần này đi cùng với tôi, đưa cô ra ngoài chơi thả lỏng tâm tình một chút, tiện thể gặp mặt bạn bè tôi.”
Là gặp mặt bạn bè hắn, tiện thể đi đổi gió một chút thì đúng hơn, cô thầm nghĩ.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện gặp mặt bạn bè hắn, nhưng nếu hắn đã mở lời, vậy cuộc gặp này không thể từ chối được rồi.
Cô đành phải đồng ý vậy, tuy biết rằng sẽ hơi khó xử khi gặp mặt những người đó.
Rất nhanh đã tới chủ nhật cuối tuần, hai người không hẹn mà cùng dậy sớm, mặc trang phục thoải mái dễ vận động, cùng đi ra xe.
Hắn mặc quần jean và áo phông trắng, cô cũng mặc áo phông trắng cùng với chân váy tennis màu xanh.
Nhìn qua giống như cố tình mặc đồ đôi.
Quả nhiên, sau mấy chục cây số quanh co, khi tới homestay, câu đầu tiên người anh em của hắn nói khi gặp hai người là trêu chọc vì hai bộ đồ vừa nhìn đã biết là đồ đôi.
“Người anh em mày cũng ghê thật đấy nhỉ? Mặc đồ đôi cơ đấy.”
Hắn cười, giơ tay đấm nhẹ vào vai bạn thân.
Cô chưa bao giờ thấy hắn cười tươi và hành xử thoải mái như vậy trước kia, dường như trước mặt anh em, hắn đã buông bỏ hết mặt nạ giả dối để phòng bị và đối phó, chỉ dùng gương mặt chân thật nhất đối diện với họ.
“Đừng nói linh tinh, đây là Tâm, vợ tao.” Hắn nói với bạn mình, sau đó ôm eo cô, chỉ vào hắn giới thiệu: “Đây là Thiện, người anh em thân thiết của anh.”
Thiện theo phép lịch sự đưa tay ra để bắt tay làm quen với cô, chưa kịp nói gì, lại thấy bàn tay của mình được hắn nắm lấy.
Biểu tình khuôn mặt của Thiện lập tức như nuốt phải ruồi, nhưng trở lại bình thường ngay, rút tay về cười với cô.
“Anh là Thiện, homestay này là của anh, cứ chơi thoải mái nhé.”
Cô cũng gật đầu chào hỏi một tiếng, rồi chưa kịp nói gì thêm đã bị hắn ôm eo kéo về phía ghế gỗ trước cửa căn nhà nhỏ.
“Em ngồi nghỉ chút đi, đi đường mệt mỏi rồi.
Có khát nước không? Anh lấy nước cho nhé.”
Thiện trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn thằng