Đã không thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau, hắn lại không đồng ý ly hôn.
Chẳng lẽ muốn giữ cô ở bên cạnh để giày vò đến khi cô không chịu nổi nữa hắn mới vừa lòng?
Đôi mắt cô rơm rớm, nhưng sự quật cường không cho phép nước mắt chảy ra.
Cô quay đầu sang phía khác, lấy tay quệt nước mắt, khi lên tiếng giọng nói vẫn có một chút nghẹn ngào.
“Anh còn muốn tôi làm như thế nào nữa đây?”
Ở phía sau cô, hắn đưa tay lên như muốn ôm thân thể mảnh mai trước mắt vào lòng, nhưng rồi cánh tay giơ lên giữa không trung lại ngập ngừng hạ xuống.
Ở chung một gian phòng đã làm cô khó chịu đến thế, nếu hắn đưa tay ôm cô, không biết cô còn phản ứng thế nào.
“Dù sao thì chuyện ly hôn này tôi cũng tuyệt đối không cho phép.”
Đến nước này, hắn chỉ muốn dùng tất cả mọi thủ đoạn để giữ cô lại bên mình.
Nhưng lời này nghe vào tai cô lại mang ý khác, cô không nhịn được quay lại hét lên:
“Đừng có làm tổn thương tôi nữa được không? Anh thấy tôi đau khổ như thế này, vẫn còn chưa đủ để cho anh hài lòng hay sao?”
Nói xong lời đó thì nước mắt cũng rơi khỏi hốc mắt, chảy thành hàng dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Hắn âm thầm thở dài, cố nén cảm giác đau đớn dâng lên trong lồng ngực, dối lòng dùng giọng điệu chế giễu để đáp lại cô.
“Tôi nói chưa đủ là chưa đủ, chừng nào tôi chưa cho phép, chuyện ly hôn cô đừng có mơ tới nữa.
Có điều… cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ yêu một người đàn bà ích kỉ, dối trá và chuyên làm hại người khác như cô.”
Làm hại người khác, lúc nào hắn cũng nói rằng cô làm hại người khác, giống như trên tay cô nhiễm đầy máu tươi khiến cho hắn ghê tởm vậy.
Được, hắn đã nghĩ như vậy, cô không thể thay đổi suy nghĩ của hắn, nhưng sẽ có cách làm cho hắn vừa lòng.
“Được, anh đã muốn thế, tôi sẽ dùng mạng sống của mình để trả hết những nợ nần mà anh nói, đã đủ chưa?”
Như vậy chắc là đủ rồi nhỉ? Dù sao cô cũng chẳng có thứ gì đáng giá ngoài mạng sống.
Nếu còn sống trên đời để ngày ngày đau khổ, thì những tổn thương ấy, nên chấm dứt ở đây có lẽ sẽ tốt hơn.
Hắn không biết lời này là thật hay đùa, hay chỉ là sự bộc phát của cảm xúc, nhưng hắn vẫn vô cùng sợ hãi.
Cái chết vốn dĩ chỉ hình thành dựa vào một ý niệm mà thôi.
“Không được, cô tuyệt đối không được hành động ngu ngốc như vậy.
Cô chết đi rồi, những tổn thương mà cô gây ra vẫn còn đó, chứ chẳng hề vì cái chết của cô mà giảm bớt đi chút nào.”
Hiện tại hắn có nói gì cũng không lọt vào tai cô nữa, cô đột ngột chạy ra khỏi phòng.
Hắn ngơ ngác nhìn, đến khi lấy lại phản ứng, vội vàng chạy theo thì đã thấy cô ngồi vào một chiếc taxi, đi mất.
Hắn cũng vội vàng vẫy một chiếc taxi ngay sau đó, bám sát chiếc xe đang chở cô.
“Phiền bác tài lái nhanh một chút, theo sát chiếc xe biển 71547 đằng trước là được.”
Đang ở nội thành nên tài xế taxi mà cô đi cũng không dám lao nhanh, vượt quá tốc độ cho phép, hắn đuổi theo cũng khá dễ dàng.
Điều khiến hắn bất ngờ, là sau một lát đi ngoài đường lớn, chiếc xe đang chở cô lại rẽ vào một ngõ nhỏ.
Đường đi quen thuộc khiến hắn ngờ ngợ, nhưng cũng chưa dám chắc chắn, cho tới khi xe dừng lại cạnh một hồ nước nhỏ.
Cô bước xuống.
Đây là hồ nước mà mấy ngày trước hắn đưa cô đến, sau đó đốt pháo bông cho cô.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi những tia lửa pháo bông nhảy nhót trên tay hắn, đôi mắt cô đã lấp lánh niềm vui.
Bây giờ nghĩ lại, tình cảnh khác hẳn, hắn mới hiểu thứ người ta hay nhắc tới: biển cả nương dâu, chớp mắt đã qua một đời.
Cô đứng trên bờ hồ, nhìn thẳng xuống mặt nước đang gợn sóng lăn tăn.
Một cơn gió thổi qua, lác đác lá vàng rơi xuống mặt hồ, cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, rồi bất ngờ bước lên một bước lên phía trước.
Hắn tái mặt, nhanh chóng chạy ra kéo tay cô, nhưng chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại trong túi áo lại reo vang.
“Ông ạ, cháu gọi lại sau nhé, giờ cháu đang có chút việc bận.”
Không nghĩ tới gọi giờ này mà cháu trai lại đang bận, ông cũng chỉ dặn dò hắn vài câu.
“Không cần gọi lại đâu, ông mới đọc tin tức trên mạng nên hơi lo cho con bé Tâm.
Nghe nói cháu về rồi, nên ông gọi xem hai đứa có ở bên cạnh nhau không.
Nhớ quan tâm đến vợ đấy.”
Hắn vâng dạ một hồi rồi tắt máy.
Cúi đầu nhìn cô, thở dài, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đường cong một phần tư khuôn mặt, vì cô đang cố tình quay sang hướng khác.
“Cô đừng làm những chuyện dại dột để người khác lo lắng nữa…”
Một lần nữa, lời hắn định nói bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, lần này là điện thoại của cô.
Hắn biết người gọi tới hiển thị trên màn hình, bạn thân nhất của cô, nói là chị em thân thiết cũng không quá – Hồng.
Cô mệt mỏi tới mức không muốn tiếp chuyện với ai, kể cả Hồng, nên không chút do dự tắt máy.
Có lẽ Hồng nghĩ rằng bạn thân đang bận nên sau đó điện thoại cũng ngừng reo.
“Cứ coi như tôi không quan tâm đến cô, người nhà cô cũng vậy.
Nhưng ông nội tôi, và cả Hồng, bạn thân của cô, vẫn đang quan tâm lo lắng cho cô.
Cô không thấy sao? Họ quan tâm đến cô như vậy, mà cô lại coi thường mạng sống của chính mình à?”
Cô im lặng lắc đầu, chẳng muốn tranh cãi gì với hắn nữa.
Thái độ này khiến hắn nghĩ rằng cô đang kháng nghị trong im lặng, liền trực tiếp kéo cô ra xa khỏi hồ nước.
“Đi theo tôi trở về.”
Lúc này cô với giằng tay ra khỏi tay hắn, trừng mắt nhìn người đàn ông khiến mình khó chịu.
Cô nói:
“Về đâu? Đó là nhà anh chứ không phải nhà tôi.
Tôi không muốn về.”
Hắn lần nữa thở dài, giữ chặt tay cô lại.
“Chừng nào cô vẫn là vợ tôi thì nhà tôi cũng vẫn là nhà cô.
Thôi